VN88 VN88

Năm tới anh vẫn địt em như thế nhé Dave – Truyện 18+

Tại sao? Tại sao? Tôi lờ mờ hiểu ra câu trả lời. Tôi nhớ, một lần vào sinh nhật thứ 17 của Dave. Khi đó chúng tôi rất thân nhau và tôi gần như tin rằng hai chúng tôi yêu nhau dù anh ấy vẫn chưa ngỏ lời. Tôi leo lên tầng hầm trên lầu của nhà Dave. Hai chúng tôi đứng sau tấm ván và hôn nhau thắm thiết. Tôi quyết định tiến xa thêm khi bắt đầu kích thích Dave từ bên ngoài quần. Anh ấy cũng đã cởi lớp áo ngoài của tôi.
Vừa lúc đó thì chị Sharon – chị của Dave và người yêu của chị ta – Marco bước vào. Hai người nhanh chóng khoả thân trong khi tôi và Dave đứng như tượng đá khuất sau tấm ván. Sharon nằm dài xuống sàn. Hai tay chỉ để ngược lên đầu. Hai chân chị banh nhẹ ra, hơi cong cong lên và chờ đợi. Bầu ngực Sharon căng tròn và mọng ướt. Đó là điều mà tôi khao khát. Tôi hơi xấu hổ khi nhìn thấy thân thể của Marco.

Nam toi anh van dit em nhu the nhe Dave - Truyen 18+

Năm tới anh vẫn địt em như thế nhé Dave – Truyện 18+

Lời tác giả: Chào các bạn đã hoặc chưa từng đọc truyện của ParSongHip. Mình mong các bạn sẽ thưởng thức câu chuyện này. Mình muốn giới thiệu nó với các bạn vì chuyện tình và hai nhân vật chính trong câu chuyện đẹp giống như một bức tranh. Phần mở đầu khá giống “Đau lòng”, nhưng đây là một câu chuyện khác. Không như “Đau lòng”, “Năm tới nữa, Dave nhé!” mang đến cho ParSongHip một cảm giác bình yên. Nó cho ParSongHip niềm tin vào tình yêu và cuộc sống, nó khiến ParSongHip tin tưởng vào cuộc đời và con người. Nó khẳng định với mình rằng: “True love never had a happy ending. That’s because true love never has an ending”.

– Jane, con có giữ gói điểm tâm ngũ cốc trong phòng con không?
Tôi nghe tiếng mẹ càng lúc càng to hơn khi bà đi từ dưới bếp lên. Hé mắt nhìn, tôi thấy đã 7 giờ 45. Mẹ tôi mua hai bịch lớn cuối tuần rồi. Tôi thật chẳng có hứng mà ăn chúng. Nhưng thật sự tôi có giữ chúng.
Mẹ tôi xô cửa vào phòng rồi nói “Ồ!” khi với tay lấy cái bao không để cạnh giường.
– Con có ăn một tí – tôi cố mỉm cười một cách duyên dáng.
– Đừng có cố lừa tôi. Tôi dư biết cô đem chúng cho mấy con mèo. Con vô tâm quá Jane à. Con biết em Lolly không chịu ăn điểm tâm gì khác ngoài ngũ cốc mà.
– Con ôn con ấy hư quá. Tôi nghĩ và bắt đầu cằn nhằn lớn tiếng. Sao mẹ đánh thức con dậy. Hôm nay con được nghỉ mà.
– Ở đâu lại có cái kiểu ăn nói như vậy? Mà chỉ mỗi mình con được trường cho nghỉ.
Lolly đứng ngoài cửa. Mặt nó ụ một đống.
– Vậy là không công bằng. Con phải đi học.
– Còn mẹ thì phải đi làm. Thôi Lolly, mẹ xin con, con ăn đỡ bánh mì nhé. Còn Jane – mẹ tôi lườm tôi khi bà đã đi ra đến cửa – Không đủ thức ăn cho cả hai con mèo. Con nên nhớ chúng ta chỉ nuôi mình con Thomas.
– Con mèo già Ginge cũng tội mà mẹ – tôi thở dài đáp. Thôi chết, con phải đi đến nhà Rachael. Chúng con có bài viết về môi trường cần phải in ra.

Truyện 18+ Năm tới anh vẫn địt em như thế nhé Dave

Truyen 18+ Nam toi anh van dit em nhu the nhe Dave

Ginge là con mèo hàng xóm. Nó là của anh Dave. Anh lớn hơn tôi một tuổi nhưng khác với tôi, anh không còn đi học. Bố của Dave hầu như không bao giờ tỉnh táo để chú ý đến con mèo, còn bà Scott – mẹ Dave thì luôn sống trong thế giới kì quặc.
– Con nên đến tiệm Woolies – mẹ ra lệnh. Nó mở lúc 8 giờ 30 và con kịp đón xe về nếu đi ngay bây giờ.
Tôi thấy mẹ nói đúng do đó tôi lăn khỏi giương và đâm bổ ra cửa.
Lolly thò đầu theo tôi và hỏi:
– Sao anh Dave không nuôi con Ginge chứ. Anh ấy mê nó lắm mà.
– Em không để ý sao? Tôi hỏi. Dave đâu còn ở nhà nữa. Chị không gặp anh ấy nhiều tuần nay rồi.
Tôi chạy ào vào khu thương xá Banksia Guly lúc 8 giờ 30. Năm phút sau, khi tôi vấp vào sợi dây dài cột quanh túi đồ, tôi bị trượt té. Bàn tay và đầu gối tôi quẹt dọc theo lề gạch đỏ và dừng lại khi mũi tôi đập vào một đôi giày vải khó chịu. Tôi ngẩng lên và bắt đầu líu lưỡi xin lỗi, rồi ngưng lại, há hốc mồm vì người đi giày vải là Dave.
Anh ấy trông cũng ngạc nhiên nữa. Cái gương mặt thánh thiện cùng đôi môi gợi cảm giờ đang ngoác ra nhìn tôi. Nhưng khi nhìn thấy hai bàn tay trầy xước và lổ thủng ở quần jean của tôi thì anh chìa tay ra. “Ê”, anh kêu lên “Chúng ta không nên gặp nhau như thế này”
– Em không sao, tôi vụng về đáp.
– Nhưng em chảy máu rồi kìa. Và anh dẫn tôi tới chỗ vòi nước.
– Dạo này em không gặp anh, tôi vừa nói vừa chậm nhẹ vết thương bằng miếng giấy lụa ướt sũng. Tôi luôn để ý đến anh ấy. Một chàng trai tuyệt vời và nếu anh không quá e dè thì hai chúng tôi đã cặp bồ từ lâu.
– Không – Dave nói nhát gừng. Có một sự im lặng vụng về và tôi không cần nhìn cũng biết anh đang nhìn tôi đăm đăm. Bây giờ anh đang cân nhắc xem có thể tin cậy tôi hay không.
Đột nhiên Dave chuyển sang giọng cộc cằn: Có thăm con mèo Ginge của tôi nhiều không?
– Em có cho nó ăn. Tôi đáp. Đó là lí do vì sao em đến đây. Tôi kể cho anh nghe về mẹ và mấy bịch điểm tâm.
Khuôn mặt Dave bừng sáng. Anh lại là anh chàng đẹp trai mà tôi từng biết.
– Con mèo già Ginge, nó là lí do duy nhất anh còn về nhà, em biết đấy – giọng anh bắt đầu hơi trầm ngâm – Nếu… nếu anh, Jane này, nhờ em nuôi con Ginge nếu anh bỏ đi luôn nhé.
– Dĩ nhiên là được. Nó là bạn cũ mà đúng không? Nhưng…
– Cám ơn, anh nói và bỏ đi.
– Nhưng này Dave, bây giờ anh sống ở đâu?
Anh nhìn tôi trong vài giây, rồi bước về phía cửa nhà vệ sinh nam. Khi mở cửa, anh chỉ vào thùng quần áo kế bên bụi cây: “Đây”.

Cả ngày hôm đó tôi bị sốc. Dave là chàng trai nhà hàng xóm, không phải trẻ bụi đời. Anh mới vừa 18 tuổi. Đường phố không là chỗ của anh. Chúng tôi xém chút đã là của nhau nếu như không có những chuyện kì quặc luôn xảy ra và ngăn cản chúng tôi.
– Bạn không tập trung chú ý!
Rachael than phiền hai lần khi tôi ngồi trước máy vi tính của cô ấy. Cuối cùng cô ấy hỏi: “Anh ấy thấp và đen phải không?”
Cô ấy làm tôi bất ngờ không cảnh giác. “Không, rất cao và da thì sáng”. Tôi đỏ bừng mặt “Mình không yêu, mình chỉ lo lắng cho người ta thôi”, tôi cố chối.
Đêm hôm đó, nằm trên giường tôi suy nghĩ lại việc buổi sáng. Trời bắt đầu mưa và tôi tự hỏi ngủ trong thùng quần áo thì như thế nào. Tôi nghĩ là cũng ổn nếu có nhiều quần áo mềm ở dưới đáy. Nhưng thử tưởng tượng leo ra ngoài vào buổi sáng lạnh buốt, rồi sẽ làm gì cả ngày? Sẽ ăn gì đây?
Tại sao? Tại sao? Tôi lờ mờ hiểu ra câu trả lời. Tôi nhớ, một lần vào sinh nhật thứ 17 của Dave. Khi đó chúng tôi rất thân nhau và tôi gần như tin rằng hai chúng tôi yêu nhau dù anh ấy vẫn chưa ngỏ lời. Tôi leo lên tầng hầm trên lầu của nhà Dave. Hai chúng tôi đứng sau tấm ván và hôn nhau thắm thiết. Tôi quyết định tiến xa thêm khi bắt đầu kích thích Dave từ bên ngoài quần. Anh ấy cũng đã cởi lớp áo ngoài của tôi.
Vừa lúc đó thì chị Sharon – chị của Dave và người yêu của chị ta – Marco bước vào. Hai người nhanh chóng khoả thân trong khi tôi và Dave đứng như tượng đá khuất sau tấm ván. Sharon nằm dài xuống sàn. Hai tay chỉ để ngược lên đầu. Hai chân chị banh nhẹ ra, hơi cong cong lên và chờ đợi. Bầu ngực Sharon căng tròn và mọng ướt. Đó là điều mà tôi khao khát. Tôi hơi xấu hổ khi nhìn thấy thân thể của Marco.

Marco nằm đè lên người Sharon. Anh bắt đầu nhích lên trên và tôi nghĩ con cu anh ấy đang chọt vào trong âm đạo của Sharon. Sharon khẽ rên rĩ còn đáy quần tôi thì hơi ươn ướt.
Đúng lúc đó ông Scott bước vào, tay cầm theo một sợi dây thừng. Sharon và Marco hốt hoảng. Dave vội đẩy tôi lách ra miếng ván thủng và leo ra mái nhà. Chúng tôi bám theo đường ống nước đi xuống trong khi phía trên lầu bắt đầu có tiếng thét của bà Scott và chị Sharon.
Dave đợi tôi chui qua hàng rào rồi anh leo trở lại lên lầu. Kể từ sau đó trở đi. Dave không thân thiết với tôi nữa mặc dù nhiều lần tôi cố gặng hỏi.

Ngay từ bé, tôi đã biết có gì đó không ổn trong gia đình nhà Scott. Tôi nghe một vài người nhiều chuyện đầu phố nói bà Scott bị ba tên xấu hãm hiếp chỉ 1 ngày sau khi làm lễ cưới với ông Scott còn chị Sharon thường xuyên bị ông bố xâm phạm. Nhưng bất chấp tất cả, Dave luôn là một chàng trai dễ thương. Sự việc càng tồi tệ bao nhiêu, anh càng tỏ ra dễ thương bấy nhiêu. Vậy điều gì đã khiến anh ấy bỏ đi?
– Thằng bé ấy được đấy. Nó biết cách tồn tại – bố tôi nói khi thấy tôi hay cặp kè với Dave. Nó kém may mắn hơn bất cứ ai ba biết, nhưng lúc nào nó cũng có kế hoạch cho tương lai.
Vâng kế hoạch, những ước mơ giúp Dave tồn tại. “Sang năm”, anh ấy hay nói với đôi mắt mộng mơ. “Năm tới anh sẽ có một trái banh da xịn” hoặc “Năm tới bố anh bảo sẽ có thêm tiền và gia đình anh sẽ ra bãi biển. Vâng, để nghỉ mát”

VN88

Viết một bình luận