Hai cha con đang nằm mơ màng hưởng thụ lạc thú không hề hay biết là có kẻ thứ ba vừa xuất hiện trước cửa phòng.
– Trời ơi! Ông làm cái trò khốn nạn gì với con tôi vậy hả? – Bà Linh (Mẹ Ti) hét lên giọng uất ức – Ông có phải là con người không?
Bất ngò nghe tiếng hét, hai cha con giật bắn người bật dậy. Ti quơ vội cái mền che lấy thân hình đang lõa lồ còn dính đầy tinh khí. Còn ông Duy thì trong vài giây trấn tĩnh chạy ra vừa bịt miệng bà Linh vừa đóng sập cửa lại. Bà Linh vùng ra khỏi tay ông Duy nhưng ông cũng kịp nhào theo ôm ghì lại đè nằm sấp xuống giường. Ông Duy phân trần giải thích:
– Bà từ từ nghe tôi nói chứ! La ầm lên người ngoài nghe thấy hết làm sao?
Bà Linh vừa khóc òa vừa nói:
– Ông làm như vậy làm sao tôi không la lên được! Hu hu hu…. Hoặc là ông giết tôi đi hoặc là tôi tự chết cho khỏi phải xấu hổ với mọi người. Hu hu hu…
Ông Duy phân bua giọng hối hận:
– Anh xin lỗi em một ngàn lần. Dầu gì thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Anh không bao giờ muốn em chết và anh sẽ không để cho em chết. Anh thật là có lỗi. Anh hứa với em sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu. Nếu em muốn anh thề thì anh sẽ thề một ngàn lần…
– Thề cái gì mà đến một ngàn lần? – Giọng bà Linh chua chát – Cho dù anh thề một triệu lần thì chuyện này tính sao đây?
– Anh… Anh… Anh thực tình rất yêu em… Anh… Anh nghĩ chuyện này cũng không đến nỗi gì nghiêm trọng vì Ti không phải là con ruột anh…
– Anh khốn nạn lắm… Hu hu hu…
– Để anh nói đã… Anh sẽ thương yêu và chăm sóc cho mẹ con em suốt đời anh. Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi hai người.
Bà Linh trong lòng buồn vô hạn. Chính bà đã đưa con mình vào hoàn cảnh đau đớn này. Bà thật xấu hổ với chính bản thân mình. Chính bà cũng đã từng thèm khát những đam mê nồng cháy, thèm khát những dục vọng luôn luôn gào thét cấu xé trong cơ thể mình. Để rồi không sao chịu đựng nổi nữa phải đưa chân theo ông Duy về nhà này sau bao đêm lén lút dấu con gái đi đêm với ông. Kẻ đáng chết trong chuyện này trước tiên phải là bà. Bà xấu hổ quá, bà buồn bã quá… Lòng bà giờ đây như đang bị ngàn lưỡi dao sâu xé… Bà không nói được gì nữa… Bà nằm im lặng nhìn lên trần nhà mà nước mắt cứ trào ra… Bà không buồn vùng vẫy nữa. Bà cứ mặc cho số phận đẩy đưa đến đâu thì đến…
Ông Duy thấy bà nằm im thì tưởng rằng bà đã tin ông và đã nguôi ngoai. Ông vuốt tóc bà, bà vẫn nằm im. Ông hôn bà, bà vẫn để mặc ông làm gì thì làm… Ông cởi áo bà ra rồi hôn ngực bà, liếm mút hai nhũ hoa của bà như thể muốn làm bà vui lòng để chuộc cho lỗi lầm của mình, bà vẫn lặng thinh, nước mắt vẫn đọng trên khóe mắt… Ông vừa bú đầu vú vừa đưa tay xuống xoa âm hạch bà. Lúc này trong người bà đã phần nào bị khoái cảm tác động nên nước trong âm hộ cũng đang tiết ra. Bà vẫn nằm yên nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chính bản thân bà còn không thể cưỡng lại được thì làm sao mà đứa con gái mới lớn còn chưa biết mùi đời như Ti lại có thể tránh khỏi những đam mê mạnh mẽ, làm sao có thể không siêu lòng trong vòng tay ma quái của ông Duy. Bà cảm thấy mình thật có lỗi với chồng trước của mình, người cha ruột của Ti… Bất giác bà vừa khóc vừa rên trong lúc ông Duy vục đầu giữa hai chân bà mà bú cái cửa địa ngục đầy cám dỗ “Hư hư hư… ưh ưh ưh…ah ah ah… ưh ưh…”. Khoái cảm dâng lên trong người bà, nó thật mãnh liệt, thật nóng bỏng đến nỗi những giọt nước mắt như bị nung chảy tan biến tự bao giờ… Nước mắt dường như không còn chảy ra ngoài nữa, mà đã chảy ngược vào trong… Bà giờ đây không còn là một con người bình thường nữa, chỉ phản xạ theo bản năng một con người.
Ông Duy hoàn toàn không hay biết được những thay đổi to lớn trong người vợ mình, ông không ngờ rằng mình đang làm tình với một người hoàn toàn mất trí sau một cú sốc quá lớn, nó còn lớn hơn cú sốc khi người chồng trước của bà ra đi mãi mãi.
Ông cứ hì hà hì hục với một thân xác giờ đây chỉ còn biết phản xạ lại những khoái cảm nhất thời. Trong khi đó, Ti ngồi co ro trong góc phòng quan sát hai người làm tình mà trong âm hộ nó cũng rịn nước ra ướt nhẹp. Những sợ hãi, lo lắng, xấu hổ,… và tiếng khóc thút thít của nó không biết đã tan biến từ lúc nào? Thực ra Ti đã bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn của màng trinh vừa bị cha ghẻ mình xé rách nhưng dư âm của những khoái cảm vẫn còn đọng lại thật sâu trong từng mạch máu. Nó chưa nhận thức được rằng vừa mới đây thôi cha ghẻ nó đã phá tan cánh cửa tuổi thơ của nó, xô nó vào cánh cửa cuộc đời đầy chông gai…
Rồi ông Duy cũng đạt đến cực khoái, ông xuất tinh trong âm hộ bà Linh. Bà cũng cảm nhận được khoái cảm nhưng giờ đây những khoái cảm đó cứ lẫn lộn trong tâm trí bà. Bà cứ nằm yên để mặc cho con thú trần truồng kia làm gì thì làm… Bà thấy mọi vật trong phòng nhòa đi trước mắt mình… Rồi bà không nhận biết được gì nữa…
Ông Duy sau khi tắm rửa xong bước ra thấy bà vẫn còn nằm đó, nghĩ rằng vợ còn giận dỗi nên mặc kệ bà. Lúc này cái kiêu hãnh trong ông lại trỗi dậy, nó xúi ông đừng quan tâm đến bà nữa. Ông đi ra khỏi phòng, gọi điện cho tài xế đến chở ông đi.
Tiếng xe hơi nhấn ga đi khỏi là lúc con Ti choàng tỉnh. Nó nhào đến ôm mẹ mà khóc. Không biết bao nhiêu giọt nước mắt của nó đã rơi trên thân thể trần truồng bất động của mẹ nó.
– Mẹ ơi! Mẹ dậy đi! – Nó lay bà dậy nhưng bà vẫn không trả lời…
Lay mãi … gọi mãi… Cuối cùng nó nhận ra mẹ nó giờ đây đã bị mất trí. Bà không buồn mặc quần áo vào nữa vì không còn nhận ra được chính bản thân mình. Ti lấy nước ấm và khăn lau người cho mẹ. Nó cảm thấy thương mẹ vô hạn, cảm thấy thật có lỗi với mẹ và thấy ghét ông Duy thật nhiều…