Trong ký sự của phóng viên báo Pháp luật & Xã hội có một loạt bài đăng về cave tại tỉnh Hòa Bình phản ánh khá chân thực cuộc sống và những nỗi vất vả của các ả cave sống và đang hoạt động tại tỉnh Hòa Bình. Đúng hay sai thì còn do cấc bạn nhận xét còn mình chỉ tổng hợp lại cho các bạn một cái nhìn chung. Còn đối với mình là người dân sống tại tỉnh Hòa Bình thì còn thấy các em cấp 3 học tại các trường trong tỉnh đi làm cái nghề này… Nhìn những gương mặt ngây thơ, trong sáng, còn cái vẻ nhún nguẩy của tụi trẻ con cũng nườm nượp đi khách tại các khách sạn…
Tin Sốck: Nghe cave kể chuyện mại dâm
KỲ 1: LÀM TÍ VỚI EM ĐI ANH
Điều gái cũng phải… nhân văn!
Từ bến xe trung tâm TP Hòa Bình, anh tài xế taxi đưa tôi đi lòng vòng qua cầu Hòa Bình, rồi đến tổ 7, phường Tân Thịnh, TP Hòa Bình, chui qua tấm biển “Karaoke – Hotel ST” lao vào cái ngõ sâu hun hút…
Nhìn vào tấm biển massage bắt mắt, tôi đề nghị nhân viên sắp xếp cho 2 phòng massage nhưng bị từ chối vì: “Nhà em bỏ massage rồi anh ạ. Chỉ có tàu nhanh hoặc qua đêm thôi”. Cậu nhân viên nhanh nhảu giải thích: “Tại vì khách massage ít, thu nhập không đủ nuôi nhân viên nên ông chủ em cho massage nghỉ anh ạ”. Tôi yêu cầu được chọn nhân viên, nam nhân viên lễ tân chỉ tôi xuống dãy nhà phía đối diện: “Nhân viên nhà em đang ở dưới dãy nhà kia, anh cứ xuống rồi vào mấy phòng đấy chọn được em nào thì bảo nó đưa lên phòng anh nhé”.
Qua khoảng sân rộng gần 20 bước chân, tôi gõ cửa phòng thứ nhất, 2 chiếc giường ngổn ngang chăn gối, quần áo… với 2 cô gái đang loay hoay vun gọn đống đồ, rồi quay ra chào đón: “Vui vẻ tí đi anh”. “Không còn nhân viên nào trẻ hơn hả em”? – Tôi có ý không ưng hai người đang có mặt trong phòng, cô nhân viên lắc đầu: “Hết rồi anh ạ! Quan trọng là độ nhiệt tình chứ cần gì phải trẻ trung hả anh?”
Tôi quay ra định gõ cửa phòng bên cạnh, thì một cô gái trẻ bước ra: “Anh không phải sang đây đâu, cứ sang phòng bên kia đi, chỉ có 3 người này thôi, anh muốn chọn ai thì chọn”. Tôi lắc đầu, trở lại phòng lễ tân. Cậu nhân viên gạ gẫm: “Hay anh để em gọi nhân viên chỗ khác về nhé. Nhưng em nói trước, nếu gọi nhân viên chỗ khác về thì giá phải cao hơn đấy”.
Theo cậu nhân viên thì giá “tàu nhanh” ở khách sạn ST là 400.000 đồng cho mỗi lượt bán dâm, khách có nhu cầu qua đêm thì 800.000 đồng/lượt.
Nếu phải gọi nhân viên ở nơi khác thì giá “tàu nhanh” sẽ là 600-700.000 đồng, và qua đêm là 1 triệu đồng. Tôi đề nghị cậu nhân viên sắp xếp cô gái áo đen nhưng cậu ta chối khéo: “Nói thật với anh là con bé đấy, chủ em đã thông báo cho nó nghỉ từ hôm qua rồi. Hôm nay nó còn ở lại đây là để đợi thằng bạn nó đến đón thôi. Anh bảo anh ấy chọn 2 đứa còn lại đi”. Tôi cương quyết không đổi nhân viên thì cậu ta mới xuống nước: “Thôi thì em chiều anh vậy. Nhưng phải nói thật với ông anh là em phải phá lệ của ông chủ đấy, lẽ ra là em không được cho nó tiếp khách nữa đâu”.
Cậu nhân viên lễ tân đi rồi, một cô gái đang ngồi bàn nước mới nói với tôi như giải thích: “Điều gái cũng phải có nhân nhân văn tí chứ anh. Mấy đứa kia toàn bị khách chê, nên nó phải giả vờ để ép khách đi với mấy đứa đấy chứ chẳng lẽ cứ để một mình con nhỏ áo đen tiếp khách thì người khác sống bằng cái gì. Thằng này nó được giao điều gái và thu tiền, nhưng nó cũng biết điều đấy anh ạ”?
Như hiểu “nỗi khổ” của phận làm gái, cô gái kể cho tôi những câu chuyện trong phòng cười ra nước mắt của những tiếp viên nữ. Cô ta kể, từng có nhân viên bị khách mua dâm đánh cho tím mặt trong phòng vì không làm theo yêu cầu của khách. Đó là một vị khách trong trạng thái ngà mùi rượu. Sau khi điều nhân viên vào phòng, chưa đầy 10 phút sau cô nhân viên ôm quần áo chạy sang phòng bên cạnh để lánh nạn.
Cave kể chuyện… “tàu nhanh”
Lý do là cô nhân viên vừa vào đến phòng đã yêu cầu khách mang “áo mưa”. Khi khách đề nghị cô nhân viên phải sex bằng miệng thì cô nhân viên từ chối, thế là…
Hay một lần khác, theo quy định của chủ là thời gian mỗi lần tiếp khách tối đa là 45 phút cho những chuyến “tàu nhanh”. Nên các nhân viên đều phải “ép” cho khách đi những chuyến “tàu nhanh” về đích thật sớm. Nhất là trong những ngày đông khách, các nhân viên phục vụ càng nhanh thì mới có điều kiện tăng ca, thêm tiền… Thế nhưng, có lần gặp phải vị khách “chuối cả vườn” đã bùng tiền mua dâm với lý do: “Nhân viên vào được 10 phút đã bỏ ra ngoài thì có đáng được trả tiền không”? Mặc dù trong khoảng thời gian ấy nhân viên đã phục vụ khách “về đích” sau chuyến “tàu nhanh”.
Đang nghĩ rằng, đây là nhân viên kế toán hoặc quản lý của khách sạn ST nên biết được nhiều chuyện trong phòng tiếp khách, tôi hỏi một cách vô tình: “Em tên gì? Em làm quản lý khách sạn à”? Cô ta cũng trả lời một cách hồn nhiên: “Không anh ạ. Em tên Dung, là nhân viên ở nơi khác. Bên đấy ít khách quá nên thỉnh thoảng em sang đây xem có khách thì đi. Em sợ mấy người ở đây ghen tị nên chỉ ngồi đây chứ không dám lộ diện cùng họ cho khách chọn”. Sau vài câu hỏi xã giao, cô quay sang tôi mời: “Anh nhìn em có tuyển được không? Hay “làm tí” với em đi anh”…
KỲ 2: KHÁCH CHƠI BỊ CẮM SỪNG
Cave “chạy sô”…
Xếp phòng cho bạn tôi xong, cậu nhân viên của khách sạn S.T trở về vị trí cũ, trong lúc ả cave tên Dung dạt từ nơi khác sang đây “kiếm thêm” vẫn bô bô những câu chuyện trong phòng. Có lẽ không nhớ tôi là khách chơi, nên ả cave vẫn liên thanh những câu chuyện mà có lẽ chỉ những người chuyên nghiệp mới có. Câu chuyện càng trở nên sôi nổi hơn khi có những “nốt nhạc đệm” bằng những câu chuyện mánh khóe không kém của cậu nhân viên dày kinh nghiệm.
Dung tiết lộ về những lần khách chơi bị chính cave “cắm sừng” trong khách sạn bởi những thỏa thuận “qua đêm”. “Nói đâu xa, vừa mới đêm trước em cũng “cắm sừng” được 2 lão qua đêm xong”. Và câu chuyện 2 vị khách chơi đó bị cắm sừng được diễn ra như một đoạn phim có đạo diễn, mà nhiều chủ chứa bố trí, và nhiều ả cave đã diễn thành công. Khi có khách đặt vấn đề qua đêm, thỏa thuận giá xong thì ả cave được chọn sẽ dẫn khách vào phòng. Trong lúc ôm ấp khách chơi, nếu có khách khác nhu cầu “tàu nhanh”, thì cave chỉ cần thủ thỉ với khách: “Cho em ra ngoài lấy cái sạc điện thoại tí”, hay viện cớ gì đó để được ra ngoài. Chỉ 30-40 phút sau, khi chuyến “tàu nhanh” về đích thì gái bán dâm lại quay về phòng với khách qua đêm. Với kịch bản này, Dung nói như tự đắc: “Gặp mấy ông khách mà nhanh nhanh thì mỗi đêm em có thể qua đêm với 2 ông, còn “tàu nhanh” thì thêm đến 5-6 ông là chuyện bình thường”.
Diễn kịch bản này, Dung cũng thừa nhận là có những lúc bị “lỗi”. Đó là khi đang ôm ấp khách qua đêm, nhận tin nhắn hay điện thoại báo khách đi “tàu nhanh”, nhân lúc khách qua đêm đang ngủ, ả đã ôm đồ lẻn ra ngoài để phục vụ khách “tàu nhanh”. Nhưng khi khách “tàu nhanh” chưa về đích thì ông khách qua đêm tỉnh giấc và phát hiện nên đã gọi cho lễ tân. Một lúc sau, ả quay lại phòng với gương mặt đầy hớn hở để cố giảm căng thẳng cho vị khách rồi nhẹ giọng: “Anh không ngủ được à? Em đói quá nên ra ngoài ăn bát mì tôm. Anh có đói không để em nấu mì tôm cho…”? Vậy là dù có bị “lỗi”, nhưng vị khách cũng không còn lý gì để mà trách…
Trả lời câu hỏi nửa đùa nửa thật của tôi: “Thế em đã cho bao nhiêu khách qua đêm bị cắm sừng rồi?”, Dung trả lời như đang tự hào với chiến tích của mình: “Nhiều chứ anh. Nếu hôm nào đông khách thì khách qua đêm bị “cắm sừng” là chuyện thường mà. Anh tính xem, “tàu nhanh” bọn em được cắt 150.000 đồng, mà qua đêm cũng chỉ được cắt 250.000 đồng. Trong khi mỗi đêm em có thể đi từ 5-10 khách, cứ qua đêm thế thì bọn em lấy gì mà sống?
Trong khi Dung mải mê “chém gió” với những câu chuyện “xen canh tăng vụ” trong đêm, thì cậu nhân viên có nhiệm vụ đón khách và điều nhân viên cũng có vẻ rất tự tin với những câu chuyện mà công việc của cậu ta có thể kiếm thêm thu nhập. Đó là câu chuyện ở nhà nghỉ TB. “Mới hôm qua em vừa xuống đó để giải đen. Ở đó, chủ quy định thu chỉ có 400.000 đồng mà chúng nó toàn thu lên 600 – 700.000 đồng rồi cắt ra đút túi.
Qua mặt chủ, “móc túi” khách
Làm thế thì sẽ không tồn tại được đâu. Bọn nó còn có trò khi khách đến thì gọi toàn con xấu, nếu khách có nhu cầu thì giả vờ bảo phải gọi chỗ khác để thu thêm tiền rồi mới cho con xinh ra…”. Nghe đến đây, tôi lại nhớ đến tình huống gọi nhân viên nơi khác đến sẽ xinh hơn nhưng phải trả thêm tiền ở khách sạn S.T mà tôi gặp phải lúc tác nghiệp!
Trở lại câu chuyện ở khách sạn S.T giờ đây có ít nhân viên, và hay bị khách chê, cậu nhân viên giải thích: “Chỉ cần mai anh đến thôi thì sẽ có 2 đứa rất xinh. Hai đứa chân dài, da trắng. Tiếc là sáng nay bọn nó về quê ăn giỗ mất rồi”.
Tuy nhiên, bằng những thông tin mà PV tìm hiểu thì khách sạn S.T đang bị nhân viên hành nghề bán dâm quay lưng vì một lý do khác. Và từ câu chuyện đó những nhân viên còn gắn bó với S.T hôm nay lại càng hết lời tán dương ông chủ. Sau một đêm tác nghiệp cùng anh tài xế taxi, anh bạn tôi phải gật đầu: “Quá phong phú”; còn anh tài xế taxi thì ngạc nhiên: “Em phục các bác, đi cave mà cứ như đi xem…”.
KỲ 3: CHẠY SÔ RỜI Ổ QUÁ ĐÁT
Đã từng “thoát hiểm”?
Khi được hỏi, vì sao khách sạn ST là một tụ điểm mại dâm đã hoạt động từ lâu, nhưng giờ lại ít nhân viên, ả cave lần trước chỉ cười nhạt: “Chỉ có mấy đứa “hết đát” kia dám ở lại đây thôi, vì nếu sang bên ấy (khách sạn khác có chứa mại dâm – PV), toàn những đứa trẻ đẹp thì bọn này lấy đâu ra khách? Những đứa xinh xắn thì chuyển “ổ” hết rồi, vì ở đây đang bị CA soi dữ lắm”.
Dung cho biết, khách sạn ST vừa mới bị “đập” hồi cuối năm 2013 nhưng “thoát hiểm”, đó là lần bị lực lượng CA “đột kích”. Cụ thể là vào 11g30 ngày 24-12-2013, Cục CSĐTTP về trật tự xã hội (C47) – Bộ Công an đã phối hợp với Phòng CSĐTTP về trật tự xã hội (PC47) – CA tỉnh và CA TP Hòa Bình tiến hành kiểm tra hành chính tại khách sạn này. Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện 7 đôi nam, nữ đang thực hiện hành vi mua bán dâm. Trong đó, 7 khách mua dâm đều là người Hòa Bình, 7 gái bán dâm là người đến từ các địa phương khác.
Bị bắt quả tang với số lượng khách mua dâm và gái bán dâm nhiều như thế, nhưng sau khi “hoàn thiện” hồ sơ để xử lý thì ông chủ khách sạn ST vẫn bình an vô sự. Các gái bán dâm bị bắt quả tang vẫn còn đất sống là tiếp tục hành nghề, và khách sạn ST vẫn đang là nơi nổi tiếng về mại dâm. Chỉ tay vào chiếc xế hộp BKS tứ quý đỗ trong sân, Dung như tự hào thay cho ông chủ: “Anh nhìn vào cái biển số xe kia thì biết, ông chủ này quan hệ tốt lắm nên bị bắt quả tang cũng có sao đâu? Như để củng cố lòng tin cho tôi, cậu nhân viên cũng hết lời ca ngợi ông chủ: “Nói đến ông chủ ở đây thì khỏi phải nghĩ. Tầm cỡ làm khách sạn như thế này anh tưởng người thường mà tồn tại được à? Ông ấy toàn quan hệ với sếp lớn ở tỉnh đấy”!
Như vậy, hoạt động mại dâm ở khách sạn ST không “qua mặt” được các cơ quan chức năng của TP Hòa Bình và tỉnh Hòa Bình. Bằng chứng là cách đây không lâu, khách sạn ST đã bị “sờ gáy” về hoạt động mại dâm, thế nhưng khách sạn này vẫn đang “giãy giụa” để sống bằng hoạt động phi pháp.
Vậy có đúng là do ông chủ của khách sạn ST “quan hệ” tốt, nên mới “thoát hiểm” được khi bị bắt quả tang chứa mại dâm? Hay lực lượng CA “đột kích” để bắt quả tang hoạt động mại dâm ở khách sạn ST nhưng… chỉ “rung cây dọa khỉ”? Và có lẽ cũng vì sợ bị “đột kích” và bắt quả tang mà Dung đã chọn phương án hành nghề bán dâm an toàn là… “chạy sô” chứ không là nhân viên chính thức tại khách sạn ST?
Cave “đổ” xuống Cảng Nghiêng
Từ khách sạn ST đi qua khu Tổ 6, phường Tân Thịnh gọi là khu Cảng Nghiêng, cái tên đang được “lên ngôi” so với khách sạn ST cũng bởi chốn này đang là mảnh đất hứa cho cave phát triển. Tại Cảng Nghiêng, có 2 nhà nghỉ hoạt động là T.B và L.V. Theo một tài xế taxi thì cả 2 nhà nghỉ này đều kinh doanh hoạt động mại dâm một cách công khai, nhưng lại có cách “chứa gái” tinh vi hơn so với khách sạn ST.
“Phía trước mặt là Cảng Nghiêng, bên phải các anh là nhà nghỉ T.B”, vừa giới thiệu, vừa hạ kính bên phụ, cậu lái taxi làm chúng tôi bị động: “Các anh nhìn sang bên phải, mấy đứa đang ngồi cười nói ầm ĩ kia toàn là cave đấy. Các anh nhìn phía sau chúng nó là dãy nhà trọ, nơi gái bán dâm trú ngụ, chỉ khi có khách thì mới sang nhà nghỉ thôi”.
Theo cậu lái xe, chủ nhà nghỉ T.B này “nuôi” cave nhưng không cho ở trong nhà nghỉ, mà các em được bố trí “đóng quân” ở dãy nhà trọ kia, cách nhà nghỉ T.B khoảng 20 bước chân. Khi nào khách có nhu cầu, nhân viên quản lý gọi các em sang cho khách chọn. Với cách “nuôi cave” này của chủ nhà nghỉ T.B, nếu chẳng may có bị lực lượng CA “đột kích” thì cũng chỉ tóm được em nào đang bán dâm, còn những em đang đợi khách thì không hề hấn gì.
Thấy một thanh niên khoảng 25 tuổi đang ngồi ngay trước cửa nhà nghỉ trong trạng thái sẵn sàng đón khách, tôi bước ra khỏi xe để bắt đầu cuộc giao dịch. Biết chúng tôi có 2 người, cậu nhân viên quảng cáo hàng: “Nhà em là nhiều nhân viên nhất ở TP Hòa Bình này mà toàn các em trẻ trung, xinh xắn, các anh được chọn thoải mái”. Tôi thắc mắc: “Ở đây đâu có tiếng như khách sạn ST?”, cậu nhân viên lại càng được đà: “Anh không biết à? Ở khách sạn ST vừa bị “động” rồi, mấy đứa ma chê quỷ hờn, không còn đất sống thì phải chui vào đấy thôi. Cuối năm ngoái, khách sạn ST bị bắt sống, phải chạy mất bao nhiêu mới thoát được…”.
Trong lúc cuộc giao dịch của tôi và cậu nhân viên diễn ra một cách sôi nổi như chốn không người, một tốp cave đang ngồi rôm rả cười nói như rang ngô cũng im lặng, nhìn về phía chúng tôi như để cố nghe ngóng và chờ đợi. Cậu nhân viên cũng thừa nhận, nhóm người ngồi ven đường đó chính là nhân viên bán dâm của nhà nghỉ T.B. Tôi cáo từ cậu nhân viên để được vào xe “hội ý” với người đi cùng…
…Tiến lại chỗ mà nhóm cave đang ngồi đợi khách, một ả hỏi tôi: “Đêm khuya rồi sao không về với vợ mà còn đi gái cho hư người ra?”. “Về với vợ thì làm gì mà được chọn như ở đây” – Những câu nói đùa qua lại khiến tôi nhập cuộc “chém gió” như người quen biết một cách tự nhiên hơn. Tôi yêu cầu được cave phục vụ tận nơi, là đến khách sạn mà chúng tôi đang thuê phòng để “qua đêm”, các ả đều đồng ý với điều kiện: “Anh trả tiền cho chủ trước đi thì tụi em mới đi được. Nhớ là đi theo anh phải cho em thêm quà đấy…”
KỲ 4: KHI CAVE PHẢN CHỦ
Gái bán dâm gặp người tình của mẹ
“Bỏ quê từ Thanh Hóa ra Hòa Bình để bán dâm, tưởng “an toàn”, nào ngờ trong một lần tiếp khách, vừa bước vào phòng, em đã bị sượng mặt với khách. Không kịp phản ứng, em vội giật cửa bỏ chạy khỏi quán mà chưa bao giờ dám quay lại…”. Đó là câu chuyện của T, khi được phân công vào tiếp khách, cô đã chạm mặt người tình của mẹ ngay tại quán cà phê.
Cách đây khoảng 2 năm, T từng là gái bán dâm tại khu Cố Thổ, Lương Sơn. Theo T kể thì cô trở thành gái bán dâm xuất phát từ chuyện gia đình, khi cha mẹ T có cuộc sống không hạnh phúc, cha T là một thợ xây ở quê, nên quanh năm lo đầu tắt mặt tối kiếm tiền. Trong khi mẹ T là một người phụ nữ không phải quá xinh xắn, nhưng dáng người luôn giữ được nét tươi trẻ. Bởi vậy mà một lão thợ xây như cha T không đủ sức giữ được người vợ có tính trăng hoa như mẹ T.
Không ly hôn, nhưng cha mẹ sống ly thân, nên T phải ở với mẹ, khi mẹ cô chuyển ra làm quản lý ở một quán bia hơi đầu phố, nói cho đúng là chuyển ra sống làm vợ hờ một ông chủ quán bia hơi. Nhìn vào cuộc sống của cha đẻ suốt ngày lam lũ cũng chỉ kiếm được ít tiền nuôi sống bản thân và lo mấy chuyện đám xứ ở quê. Ngược lại, mẹ T lại sống quá nhàn hạ vì có ông chủ quán bia “đỡ đầu”. Lớn lên, T mới cảm nhận được cuộc sống này muốn có nhiều thứ thì không thể thiếu tiền, trong khi cuộc sống của cô lại quá bất hạnh khi mà mẹ cô và người cha dượng dường như coi cô là người thừa: Không tiền, không tình cảm, chỉ sống như một con robot từ ngày này qua ngày khác…. Học hết lớp 9, nhiều lý do khách quan khiến T không còn đủ sức để tiếp tục chịu đựng với gia đình của người cha dượng, T bỏ nhà lên TP làm thuê cho một quán cơm bình dân với tiền công rẻ mạt. Mức thu nhập không thể làm cho cô đổi đời, theo lời rủ rê của bạn bè, T rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn để ra Hà Nội, cũng chỉ là khát vọng đổi đời.
Thời gian trôi đi, khi 19 tuổi, T đã trở thành gái bán dâm chuyên nghiệp trong một đường dây gái gọi “sinh viên” ở mảnh đất Hà thành. Đầu năm 2011, đường dây gái gọi mà T tham gia bị CA triệt phá, may mắn cho T đã “thoát nạn” trong chuyên án đó của CQCA, nên T đã rời xa Hà Nội và di chuyển về Hòa Bình để tiếp tục hành nghề ở một quán cà phê trá hình: “Trong đường dây gái gọi dưới Hà Nội, mỗi lần em đi khách đều có giá bạc triệu, mà em được hưởng ít nhất 30% số tiền bán dâm mà chủ thu được. Lên Cố Thổ, mỗi lần đi khách em chỉ được trả có 100.000 đồng, nhưng có cảm giác an toàn hơn, vì các quán đều được bảo kê, không sợ bị CA bắt nữa.” – T chia sẻ.
Thế nhưng cũng chính tại cái nơi an toàn ấy, lại là nơi T phải bỏ quán chạy biệt tăm vì trong một lần được điều vào phong tiếp khách. T sững sờ, rồi vội bỏ chạy vì người khách mà T tiếp lại chính là ông chủ quán bia hơi ngày nào, người chồng hờ của mẹ cô. Cũng từ đấy, T dạt về TP Hòa Bình làm gái bán dâm cho một số khách sạn, nhà nghỉ.
Cave bỏ chủ… ra “ăn riêng”
Gặp L ở nhà nghỉ T.B, là gái bán dâm chuyên nghiệp, nhưng L không phải là nhân viên của nhà nghỉ này. L kể: “Em từng làm nhân viên cho các nhà nghỉ rồi, họ thu tiền của khách cao, nhưng chỉ cắt lại cho bọn em có 1/3 mỗi lần đi khách nên chẳng được bao nhiêu. Em đã chuyển ra ngoài, tự nhận khách và thỏa thuận giá cả. Giá bèo nhất thì em cũng thu bằng chủ nhà nghỉ, nhưng không phải chia chác cho ai. Bình thường thì em nhận trả tiền phòng, nếu gặp khách dễ tính thì em có thể thỏa thuận được giá cao hơn, lại còn được hưởng cả tiền phòng nữa (khi khách trả tiền phòng – PV)”. Tuy nhiên, thỉnh thoảng L vẫn ghé qua các nhà nghỉ, khách sạn để giả vờ nhận đi khách cho nhà nghỉ. Khi gặp khách thì L lại loanh quanh xin số, rồi hẹn hò: “Lần sau anh có nhu cầu thì cứ gọi em, ở đâu em sẽ đến chứ anh không cần đến đấy đâu”.
Theo L thì hiện nay, khách cần bao nhiêu em cũng có, chỉ cần alô cho cô là sẽ có đủ, mà toàn gái trẻ, đẹp. Cũng theo tiết lộ của L, sau khi ra “ăn riêng”, L không những biến nhiều khách chơi của các nhà nghỉ, khách sạn thành khách quen của mình, mà cô còn lôi kéo được nhiều nhân viên từ các nhà nghỉ, khách sạn ra ở riêng, để trở thành đường dây gái gọi chuyên nghiệp tung hoành ở mảnh đất xứ Mường này. L nói như khẳng định: “Mỗi lần đi khách cho chủ nhà nghỉ, chúng nó chỉ được trả có 150.000 đồng, từ khi ra ngoài với em, đi khách được bao nhiêu thì do em thỏa thuận rồi chia đôi. Nếu phải trả tiền phòng thì em chịu, còn khách nào chấp nhận trả tiền phòng thì em được hưởng đủ 50%. Vừa được nhiều tiền, vừa tự do thoải mái, lại không sợ bị CA đột kích như ở mấy khách sạn kia”.
Như vậy, hoạt động bán dâm với đội ngũ nhân viên trẻ, đẹp (theo quảng bá của L) thì giờ đây, L đang đóng vai một tú bà chăn dắt một đường dây bán dâm chuyên nghiệp ở TP Hòa Bình. Để làm được như thế, L cũng thừa nhận là phải “qua mặt” các ông chủ chứa của các khách sạn, nhà nghỉ mà cô từng làm nhân viên, nói đúng hơn phải “phản chủ” để vừa được tự do, vừa có nhiều tiền, lại có cả “đàn em” trong đường dây gái gọi của mình. Tuy nhiên, theo cách hiểu của L thì đường dây gái gọi của cô có thể “qua mặt” được cả lực lượng CA
Liệu rồi những ổ mại dâm chuyên nghiệp đang tồn tại trên mảnh đất xứ Mường có “bất tử”? Ngoài đường dây gái gái gọi của L, còn bao nhiêu đường dây gái gọi khác đang song song tồn tại? Và những đường dây gái gọi đó có mãi qua mặt được CQCA của tỉnh Hòa Bình?
(Tin Sốck hay nhất tại Truyen18.cc)