Nàng chưa hết lời, Vi Tiểu Bảo đã la lên một tiếng “úi chà”
Gã giơ tay lên đập vào trán nói:
– Tại hạ thật là hồ đồ. Đây là vì A Kha.
Cặp mắt gã trừng trừng ngó người đẹp rồi chợt tỉnh ngộ, lên tiếng hỏi:
– Phải chăng tôn giá là mẫu thân của A Kha?
Người đẹp khẽ đáp:
– Vi đại nhân quả là người thông minh. Tiện thiếp chưa kịp nói đại nhân đã đoán ra rồi.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Vụ này dễ đoán lắm vì tướng mạo hai người rất giống nhau. Có điều… Có điều… A Kha sư tỷ… không đẹp bằng tôn giá…
Người đẹp hơi đỏ mặt lên. Màu da trắng mịn ửng hồng khác nào bạch ngọc điểm phấn tô son càng tăng vẻ kiều diễm.
Nàng khẽ hỏi:
– Đại nhân kêu A Kha bằng sư tỷ ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đúng thế! Y là sư tỷ của tại hạ.
Rồi gã chẳng giấu diếm gì nữa, đem chuyện gặp A Kha trong trường hợp nào, bị nàng đánh trật khớp tay ra sao, cả chuyện bái Cửu Nạn làm sư phụ, cho đến chuyện đi Côn Minh, thuật lại cho người đẹp nghe. Gã còn thú nhận mình say mê A Kha mà cô đối với gã tuyệt không để vào mắt xanh chút nào.
Vi Tiểu Bảo kể lể đầu đuôi mọi việc đã xảy ra từ ngày gặp A Kha đến nay.
Người đẹp lẳng lặng chú ý nghe Vi Tiểu Bảo kể xong, nàng khẽ thở dài và cất tiếng ngâm:
Thê tử xen chi vào đại kế
Anh hùng lại cũng giống đa tình
Rồi nàng nói:
– Hồng nhan là nguyên nhân của tai hoạ. Việc trước mắt lại càng rõ rệt. Bước tiền đồ của Vi đại nhân thật là viễn đạt…
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Không phải! Không phải! Câu hồng nhan là nguyên nhân tai hoạ, tại hạ đã từng nghe thầy đồ nói tới. Nào Tây Thi, nào Vương Chiêu Quân, nào Điêu Thuyền, nào Dương Quý Phi gì gì đều là những mỹ nữ làm nguy hại cho quốc gia. Thực ra nếu chẳng có bọn đàn ông tồi bại, bọn quân vương hôn ám thì những mỹ nhân kia dù đẹp hơn thế nữa cũng chẳng làm gì nguy hại cho quốc gia. Người ta nói Bình Tây vương vì Trần Viên Viên mà phải đầu hàng Thanh triều. Theo nhận xét của tại hạ, nếu Ngô Tam Quế tận trung với Minh triều thì dù có cả chục mụ Trần Viên Viên, tổ bà tên Ngô Tam Quế cũng chẳng chịu hàng nhà Đại Thanh.
Người đẹp đứng dậy xăm xăm bước tới sụp lạy nói:
– Đa tạ Vi đại nhân! Kiến thức cao minh của đại nhân đã thấu rõ nỗi oan ức ngàn đời khó lòng bộc bạch của tiện thiếp.
Vi Tiểu Bảo lật đật đáp lễ. Trong lòng rất lấy làm đắc ý đã đoán biết người đẹp đây đúng là Trần Viên Viên, một nhân vật có dính líu đến quốc vận Đại Thanh, Đại Minh lưỡng triều , ngoài mặt gã giả vờ lắp bắp:
– Phu nhân… phu nhân… Trời ơi! Đúng rồi! Tại hạ thật hồ đồ hết chỗ nói. Phu nhân mà không phải là Trần Viên Viên thì… trong thiên hạ làm gì… còn có người thứ hai… dung nhan khuynh quốc như thế này? Hỡi ơi! Tại hạ mỗi lúc một đi vào chỗ u mê tăm tối. Phu nhân không phải là vương phi của Bình Tây vương thì sao lại ở chốn này… A Kha sư tỷ không phải là ái nữ của phu nhân thì còn của ai nữa.
Trần Viên Viên đứng dậy đáp:
– Vụ này câu chuyện khá dài. Tiện thiếp một là có điều thỉnh cầu Vi đại nhân, chẳng dám dấu diếm một điểm gì, hai là vừa nghe đại nhân minh oan cho tiện thiếp, trong lòng cảm kích vô cùng. Hơn hai chục năm nay, tiện thiếp bị hết thảy mọi người trong thiên hạ thoá mạ nhục nhằn… Bao nhiêu tội danh về việc vong quốc đổ hết lên đầu tiện thiếp. Trên cõi đời này chỉ có hai vị đại tài từ là thấu rõ
nỗi oan cho tiện thiếp. Một là đại thi gia Ngô Mai Thôn Ngô tài tử. Còn một vị nữa là Vi đại nhân.
Thực ra Vi Tiểu Bảo mù tịt về những việc lớn nhà nước. Gã nói vơ nói vẩn, dè đâu lại trúng vào nỗi oan uổng của Trần Viên Viên. Gã ngó thấy con người tuyệt sắc này liền nảy lòng dâm dục miệng nói ba hoa chỉ muốn lấy lòng nàng để tìm cơ hội vùi hoa dập liễu.
Vi Tiểu Bảo nghe Trần Viên Viên xưng tụng mình là đại tài tử thì khoái chí không ngớt chửi rủa thầm trong bụng. Về điểm này gã sáng suốt tự biết bản sắc của mình nhìn thấy người đẹp đã muốn dở trò gì với nàng rồi, gã vội xua tay đáp:
– Tại hạ là một thằng ngốc chẳng hiểu chữ nghĩa gì, viết ra không được một nhúm mà phu nhân tán tụng là đại tài tử thì tưởng nên thêm vào hai chữ •cẩu thí• và kêu bằng cẩu thí tài tử Vi Tiểu Bảo.
Trần Viên Viên không nhịn được mỉm cười nói:
– Làm được văn chương thơ phú là hay, nhưng chỉ mới đáng mặt tiểu tài tử. Con người có kiến thức, đảm đương nổi việc lớn mới là đại tài tử.
Vi Tiểu Bảo nghe hai câu tâng bốc này không khỏi có ý tự phụ. Gã phổng mũi lên nghĩ thầm:
– Đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ bảo ta là đại tài tử. Ha ha! Thực ra lão gia chẳng phải là con người kém tài tình. Con mẹ nó! Từ ngày lọt lòng mẹ, bữa nay lão gia mới được nghe người ta ca tụng lần đầu.
Trần Viên Viên đứng dậy nói tiếp:
– Xin đại nhân dời gót để tiện thiếp trình bày rõ đầu đuôi vụ này.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi theo Trần Viên Viên xuyên qua lối đi giải đá vụn tới một gian phòng nhỏ.
Trong phòng không đặt bàn ghế, chỉ có hai cái bồ đoàn. Trên tường treo một bức thư pháp viết đầy những chữ. Bên cạnh bức thư pháp treo một cây đàn tỳ bà. Vi Tiểu Bảo thấy căn phòng trang nhã tuyệt vời này ở một góc riêng biệt trong khu vườn lớn thì mừng rơn trong bụng.
Trần Viên Viên nói:
– Mời đại nhân an toạ.
Nàng đến bên tường với lấy cây tỳ bà ôm vào lòng, ngồi xuống chiếc bồ đoàn thứ hai.