VN88 VN88

Những X-men dâm dục – Truyện 18+

Cuối cùng Jenie phải tự tay cầm dương vật nó đẩy vào đúng … lỗ rồi hẩy mông lên cho dương vật đâm vào lút cán. Linh sướng mê tơi. Cái cảm giác âm đạo ấm, trơn nhớt bao bọc lấy thân dương vật khác hẳn với những lần thủ dâm. Linh rút ra đút vào nhè nhẹ tận hưởng cảm giác sướng khoái của sự ma sát đó trong khi Jenie rên rỉ:
– Oh please … harder … fuck me harder!

Không thỏa mãn, cô nàng phải tự hẩy mông lên rồi lắc, sàng lia lịa. Linh chợt nhớ tới nhiệm vụ “chinh phục” của mình nên nó bắt đầu thực hiện những cú đâm sâu hơn, nhiều lúc ghim chặt mông Jenie xuống đệm rồi xoay hông cho dương vật ngoáy tròn trong âm đạo. Jenie mắt nhắm nghiền miệng há hốc rên lạc giọng:
– Yeah yeah … deeper … there … there …

Mỗi lần dương vật Linh đụng vào “điểm sướng” là Jenie thốt lên “there … there” sau đó là cắn chặt môi lại, mắt trợn ngược lên vì sướng. Chỉ sau vài lần như thế Linh đã biết được điểm đó nắm ở đâu rồi nên nó làm tình rất thong thả. Cứ chọc ngoáy linh tinh độ năm sáu phát nó lại xiên vào đó một phát cho Jenie sướng. Thỉnh thoảng nó lại rút dương vật ra gần hết rồi từ từ đâm vào để tận hưởng cảm giác ma sát cho chính nó. Vì đã thủ dâm trước đó nên mặc dù là lần đầu tiên, Linh vẫn cầm cự được khá lâu. Đến lúc cảm giác ngưa ngứa ở đầu dương vật xuất hiện, báo hiệu sắp sửa xuất tinh, Linh bèn tăng tốc chỉ đâm vào điểm G của Jenie. Nó dúi ngược dương vật lên thật sâu rồi cứ thế mà nắc. Jenie bấu chặt lấy vai nó, đầu lắc qua lắc lại biểu hiện sự sung sướng tột độ, liên tục rên lên:
– More … more … more … more … more …ahhh!

Linh trân người bắn từng luồng tinh dịch vào sâu trong âm đạo của Jenie. Nó cảm giác bao nhiêu tinh dịch trong người đều bắn ra bằng hết trong cơn cực khoái kéo dài khoảng năm giây. Sau đó là cảm giác trống rỗng, mệt mỏi và lâng lâng, những cảm giác không bao giờ có được khi thủ dâm. Linh đổ gục xuống người Jenie, lắng nghe cô nàng đang thở hổn hển lấy lại hơi vì cũng vừa đạt cực khoái xong.

Ba ngày còn lại ở Sầm Sơn, tối nào Linh cũng mò sang làm tình với Jenie. Jenie cũng khoái cảm giác mới lạ khi làm tình với con trai Việt nam nên cho de anh chàng Tây để tiếp Linh. Đêm cuối cùng, Linh cho Jenie lên mây đến ba lần trước khi bắn nốt số tinh trùng ít ỏi còn lại trong người. Đó có lẽ là một kỉ niệm không thể nào quên của Linh. Một thời gian dài sau đó, mỗi lần thủ dâm, chỉ cần nhớ lại những cảnh làm tình với Jenie là Linh đều thấy hứng khởi và xuất tinh rất nhiều.

Hơn mười năm trôi qua. Cậu bé Linh ngày nào đã trở thành một bác sĩ nội khoa có tiếng của bệnh viện X. Khả năng đặc biệt của Linh giúp anh chẩn đoán bệnh cực kì chính xác mà chẳng cần đến chụp X-quang hay cắt lớp. Bác sĩ Linh nổi tiếng đến mức phòng khám tư của anh lúc nào cũng đông nghịt bệnh nhân xếp hàng. Tuy nhiên Linh vẫn không bỏ được thói quen cũ. Thảng hoặc có cô bệnh nhân xinh đẹp nào đến khám, Linh lại dùng siêu năng của mình “khám” kĩ lưỡng cơ thể của cô ta và tự nhủ đó như một hình thức trả công! Sau mỗi lần như thế, cô thư kí hoặc cô y tá anh thuê cho phòng khám tư của mình lại được một trận làm tình mê tơi mà không hiểu lý do tại sao. Điều bí mật của Linh có lẽ mãi không ai biết được nếu anh không đoản mệnh ra đi trong một tai nạn giao thông khi đi công tác từ Hải Phòng về. Trong hành lý của anh, người ta tìm thấy một cuốn nhật kí bìa cũ kĩ. Trang 34 của cuốn nhật kí viết: “Thật kì lạ! Mình không hiểu tại sao mình làm được như thế nhưng mình đã làm được! Mình đã quay bài trong giờ kiểm tra Sử. Quay bài mà không ai biết vì mình nhìn xuyên được qua bìa bọc và các trang sách. Điều này thật vô lý nhưng mình đã thử với nhiều thứ khác. Dường như mình có thể nhìn xuyên qua mọi vật! Có nên nói cho ai biết hay không?”

“Đây là phóng viên kênh truyền hình Tin tức và sự kiện. Chúng tôi đang đứng trước tiệm vàng Z8 trên đường Trần Hưng Đạo. Cảnh sát chống khủng bố đã bao vây xung quanh cửa hàng. Tên cướp đang khống chế 4 con tin trong nhà, trong đó có một trẻ em. Điều kiện của hắn là một chiếc trực thăng. Cảnh sát đang gửi người thương thuyết vào đàm phán. Quý vị có thể thấy người đàn ông đang vượt qua hàng rào cảnh sát tiến về phía cửa hàng trên màn hình. Đó chính là Người thương thuyết.”

Hoàng Long chậm rãi và tự tin hướng về phía cửa tiệm vàng bị cướp, hai tay đưa ra phía trước thể hiện mình không mang theo vũ khí. Từ trong cửa sổ tiệm ló ra một khẩu súng. Đoàng. Viên đạn cắm vào mặt đường cách chân Hoàng Long chừng 2m. Trong nhà vang lên tiếng rú của phụ nữ rồi tắc nghẹn giữa chừng. Tên cướp có vẻ rất điên khùng. Hoàng Long không chùn bước, anh vẫn tiến lên. Đến trước cửa, anh dừng lại nói to:
– Tôi là người thương thuyết. Tôi không mang vũ khí. Chúng ta có thể bàn về các điều kiện của anh.
– Không điều kiện gì hết. Tên cướp hét vọng ra. Chúng mày mang trực thăng đến đây hoặc tao sẽ giết hết con tin và cho nổ bom chỗ này.
– Nhưng ít nhất tôi cũng phải thấy được con tin vẫn an toàn.
Một khuôn mặt phụ nữ tái mét ló ra phía cửa sổ, họng súng đen ngòm kề ngay bên mang tai.
– Còn những người khác?
Đoàng. Lại một tiếng súng nổ, trong nhà có tiếng đổ vỡ và rất nhiều tiếng la hét.
– Mày đã nghe thấy chưa?
– Nghe này, tôi đến đây chỉ để giúp anh. Hãy cho tôi vào. Nếu các con tin vẫn an toàn tôi đảm bảo với anh mọi yêu cầu của anh sẽ được đáp ứng.
Tên cướp có vẻ nhượng bộ. Cánh cửa chính hơi hé mở và tiếng hắn vang lên: “Vào đi”. Hoàng Long bước vào. Cảnh tượng trong tiệm vàng khá tan hoang, mảnh kính vương vãi khắp nơi. Trong góc phòng một người đàn ông, một phụ nữ và một đứa bé bị trói. Đứng trước họ là tên cướp và một người phụ nữ khác bị hắn khống chế. Tên cướp trái với hình dung của Long trông rất thư sinh, chỉ có ánh mắt lóe lên vẻ tàn độc, ranh mãnh. Hắn vẩy khẩu súng bắn một phát vào cánh cửa nói: “Cài chốt lại”. Hoàng Long nghĩ “Tên này không biết tiếc đạn hay sao mà bắn vô tội vạ thế?” nhưng anh cũng khép cửa lại. Vị trí như này quá thuận lợi với anh. Anh vừa nói chuyện vừa tiến dần từng bước về phía tên cướp. Hắn có vẻ rất tự tin, nhìn Hoàng Long cười thách thức theo kiểu tao biết mày muốn gì, mày có giỏi cứ tiến vào đây để ăn đạn. Nhưng Hoàng Long dừng lại khi còn cách hắn 3m. Anh tụ lực vào tay phải rồi vẩy tay đẩy một luồng siêu lực về phía ba con tin, họ lập tức bất động hoàn toàn. Tên cướp không biết anh làm gì, chỉ thấy cử chỉ của anh khác thường bèn chĩa súng vào đầu anh quát: “Mày làm cái quái…” Hắn không kịp nói hết câu thì đã dính siêu lực của anh bất động luôn cùng với người phụ nữ đang bị hắn khống chế. Hoàng Long nhanh chóng áp sát tên cướp tước khẩu súng. Trước tiên anh tụ lực vào tay trái vẩy luồng phản siêu lực về phía ba con tin. Họ thoát khỏi cơn bất động đột nhiên thấy Long áp sát tên cướp trong nháy mắt thì không hiểu nổi anh di chuyển bằng cách nào. Tiếp theo anh vỗ luồng phản siêu lực vào tên cướp và người phụ nữ. Hắn quát tiếp chữ “… gì th …” rồi sững người ra khi không thấy Hoàng Long trước mặt nữa mà khẩu súng trên tay cũng không còn. Chẳng để hắn băn khoăn tìm hiểu lâu, Hoàng Long nện một cùi chỏ vào chính ức hắn. Tên cướp gập ngang người lại vì đau đớn rồi lại bật ngửa ra khi lĩnh tiếp một cùi chỏ khác vào cằm. Long nhanh chóng quật hắn xuống sàn còng vòng số 8 lại chĩa súng vào đầu hắn và bảo người phụ nữ:
– Mọi chuyện xong rồi, chị ra gọi cảnh sát vào.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng sáu giây đối với các nhân chứng và mười giây đối với Hoàng Long. Trung tá An đội trưởng đội Phản Ứng Đặc Biệt vỗ vai Hoàng Long khi cả hai đã ở trong văn phòng của ông:
– Chúc mừng cậu lập được chiến công mới. Lần này cậu ăn gian mấy giây vậy?
– Bốn giây ạ.
Hoàng Long vừa đáp vừa gỡ bỏ cái mặt nạ bằng da đang mang trên mặt. Anh không bao giờ để lộ khuôn mặt thật trong những vụ thương thuyết kiểu như vừa rồi.

Mười hai năm trước, một tai nạn xảy ra với Hoàng Long, lúc đấy đang là sinh viên năm 2 khoa Năng lượng trường đại học Bách Khoa. Trong một buổi thí nghiệm điện, khi Long đang loay hoay nối lại đường dây giữa hai máy thu và phát thì ai đó đóng cầu dao. Dòng điện 5000V chạy từ máy phát qua tay trái sang tay phải Long rồi đến máy thu. Tất cả diễn ra trong vòng 5 giây cho đến khi cầu dao được ngắt. Cả người Long cháy khét lẹt, cậu tỉnh dậy hai ngày sau trên giường bệnh của Viện Bỏng quốc gia để biết mình bị bỏng 8/10 và tệ hại nhất là cậu bị liệt toàn thân. Ai cũng cho rằng việc cậu còn sống là một điều thần kì nhưng đối với Long điều đó có ý nghĩa gì khi khuôn mặt thì méo mó biến dạng do bỏng nặng, tay chân thì không thể cử động được. Đau khổ tuyệt vọng không thể diễn tả được tâm trạng Long lúc bấy giờ. Nhiều lúc nằm trên giường bệnh cậu cứ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ và cậu sắp tỉnh dậy. Nhưng ngày qua ngày cậu dần dần không thể tự dối mình được nữa và cậu đâm ra chán ghét hết thảy. Thu bạn gái của Long học cùng lớp chỉ đủ can đảm đến thăm cậu 5 lần khi cậu còn chưa gỡ băng. Sau lần thứ năm, lần mà Long đã được gỡ băng và Thu được nhìn thấy khuôn mặt của cậu, Thu không đến nữa. Thu có gửi cho Long một bức thư qua Quỳnh thằng bạn thân nhất của Long nhưng Long không đọc mà bảo Quỳnh xé nhỏ vứt vào cái bô đi tiểu dưới gầm giường bệnh của cậu. Long đã sống những ngày đen tối nhất của cuộc đời. Bạn bè cũng dần bỏ rơi cậu, họ vẫn phải tiếp tục sống. Một năm trôi qua đối với Long có lẽ phải bằng mười năm.

Một hôm xem trên tivi thấy có phương pháp chữa bệnh bằng tập Yoga. Long chợt nhớ ra hồi cấp 2 và đầu cấp 3 cậu đã tập Nhất Nam 6 năm, những năm cuối cậu đã được học đến khí công nhưng tập mãi không kết quả rồi lại phải ôn thi Đại học nên bỏ dở. Biết đâu khí công có thể giúp ích cho mình, Long nghĩ. Con người đã ở giữa biển cả thì dù có vớ được mảnh thuyền vỡ bằng bàn tay cũng cố bấu víu. Phương pháp tập luyện Long vẫn còn nhớ rất rõ. Hàng ngày cậu nhờ cô bé Oshin cha mẹ cậu thuê về chăm sóc cậu dựng cậu dậy ngồi tựa lưng vào thành giường, tay chân để theo đúng tư thế và luyện khí. Thật kì lạ, những tưởng sau mấy năm bỏ tập cậu sẽ phải rất khó khăn để bắt đầu lại nhưng ngay lần thử đầu tiên Long đã « cảm » được khí, thậm chí còn rõ hơn ngày trước. Cậu thấy khí tản mát khắp nơi nhưng khi tập trung khí về huyệt Đan điền thì dồn mãi không hết. Điều này thật hết sức kì lạ. Huyệt Đan điền của cậu như lỗ đen trong vũ trụ, chứa bao nhiêu khí vào mà vẫn không đầy. Nhưng thế vẫn chưa lạ bằng việc cậu dồn mãi mà vẫn chưa hết chân khí. Long tưởng mình tập sai nhưng thử mấy lần vẫn như thế. Long suy đoán rằng nội lực kì lạ này là do cậu bị điện giật mà không chết, điện năng cực lớn tích tụ lại biến đổi mà thành. Nếu trước đây cậu không tập căn bản khí công thì chưa chắc đã được như thế. Nghĩ vậy Long liền chuyển bước tiếp theo là dẫn khí đi xung các huyệt. Nhưng đây mới là vấn đề nan giải. Sau tai nạn, các huyệt trên chân và tay cậu hầu như đều tắc nghẽn và đó chính là nguyên nhân khiến cậu bị liệt. Long không vội vã, cậu biết trong khí công, dục tốc thì bất đạt. Cậu dẫn khí đi xung từng huyệt một, trước tiên là các huyệt ở vai. Mỗi lần xung song một huyệt Long lại cảm thấy thêm chân khí mới hòa vào chân khí cũ. Sau hơn hai tháng, Long đã xung hết tất cả các huyệt ở tay, chân và cậu đã có thể cử động được. Sau bốn tháng, Long đi lại được như người bình thường. Khỏi nói cha mẹ Long vui sướng đến mức nào. Long muốn đi học lại nhưng nhà trường bảo phải đợi sang năm sau học với khóa dưới vì cậu đã bỏ học hơn một năm rưỡi.

Thời gian rảnh rỗi, Long tập tiếp khí công vì cậu biết, với nội lực dường như vô tận trong người, cậu có thể vượt qua cái ngưỡng là huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu. Đối với người luyện khí, đả thông huyệt Bách Hội là vô cùng quan trọng, nó cho phép dẫn khí qua đỉnh đầu ra sau gáy, xuống sống lưng rồi trở về Đan điền làm thành một vòng tuần hoàn. Tập tới cảnh giới này, người tập có thể thu phát khí tùy ý, luyện tập còn giúp tăng cường chân khí, có thể dùng khí chống lại cái lạnh, cơ thể luôn luôn khỏe mạnh, v.v… Ngày trước, Long cũng dẫn được khí lên đỉnh đầu nhưng chẳng bao giờ vượt qua được vì chân khí cậu lúc đó quá yếu, cảm tưởng chỉ như sợi chỉ mảnh lên đến nơi cũng không làm gì được. Nhưng bây giờ, Long dẫn khí trong người mà cứ như có cảm giác nước lũ chảy ồ ạt. Chính vì thế Long phải học cách kiềm chế chân khí trước vì đây là xung huyệt chứ không phải phá huyệt. Một hôm, lần đầu tiên Long dẫn được khí đi đủ một vòng, cậu sung sướng quá vung chân múa tay hét ầm lên. Đột nhiên chân khí thuận đường từ Đan điền xông lên theo cánh tay phải phát ra ngoài. Đúng lúc đó, cô bé Oshin bước vào phòng hỏi : « Anh làm … ». Long giật mình dừng lại thu khí về. Cậu thấy tư thế của Lài – tên cô bé Oshin – có gì đó quái lạ. Nó đứng bất động ở ngay cửa phòng, mắt nhìn vào cậu mà như không nhìn thấy cậu. Long bảo : « Anh không sao, em đóng cửa lại! » nhưng con bé vẫn đứng trơ như phỗng. Long đến gần hoa tay trước mặt nhưng nó không hề chớp mắt. Cậu thử chạm vào người nó nhưng nó không hề động đậy. Long lờ mờ hiểu rằng cái vẩy tay phát khí của mình vừa rồi khiến Lài rơi vào tình trạng như thế này. Cậu hoảng hốt nghĩ : « Hay nó chết rồi ? » khi sờ ngực cũng không thấy nó thở, mạch cũng không thấy đập. Nhưng không có lý một cái phẩy tay vô hình vô tướng lại có thể giết người, hơn nữa, đồng tử của Lài vẫn bình thường. Long suy nghĩ lại: « Vừa rồi mình vận khí thuận rồi phát ra khiến nó bất động như thế này, biết đâu nếu mình làm ngược lại sẽ giải thoát cho nó ? ». Huyệt Bách Hội đã thông nên không có gì mà Long không thể làm được, cậu dẫn ngược khí cho phát ra theo cánh tay trái rồi phẩy vào Lài. Thật kì diệu, Lài cử động lại được. Nó vừa mở rộng cửa vừa nói nốt câu : « … sao thế ? Ối … ! ». Nó giật mình kêu lên khi thấy Long trước đó đứng ở giữa phòng đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mặt.
Sau khi bí mật thử với nhiều người, Long kết luận mình có trong người một năng lực kì lạ. Khi cậu vận khí thuận và phát ra theo tay phải sẽ khiến người ta bất động giống như đã bị điện giật chết, còn khi cậu vận khí nghịch và phát ra theo tay trái sẽ làm họ bình thường trở lại như không có gì xảy ra, hoàn toàn không biết gì về mọi thứ xung quanh trong thời gian bất động. Ra khỏi tình trạng bất động, đang làm gì họ sẽ tiếp tục làm tiếp mà không ý thức được về quãng thời gian bị bất động. Ý nghĩ đầu tiên đến với Long là trả thù. Trong thời gian lên trường làm thủ tục đi học lại, Long thấy Thu đã theo Tuấn, một thằng công tử cũng theo đuổi Thu trước đó. Tim Long nhói đau khi thấy Tuấn đèo Thu ôm phía sau chặt cứng phóng qua. Nhưng điều khiến Long căm phẫn hơn cả là cậu dò biết được chính Tuấn là kẻ đóng cầu dao khiến cậu bị điện giật. Long biết, không thể có sự vô tình ở đây. Chính nó đã chủ tâm giết Long bằng một tai nạn để chiếm được Thu. Long may mắn thoát chết nhưng trở thành dị dạng và bại liệt. Thật ghê tởm ! Long nung nấu ý định trả thù từ đó và bây giờ, với siêu năng trong người cậu có thể thực hiện được kế hoạch của mình.

Trước tiên Long hàng ngày cải trang theo dõi Tuấn tìm cơ hội thích hợp. Vì cậu chưa phải đi học nên dư thời gian để làm công việc này. Một hôm Long thấy Tuấn vào một tiệm vàng bạc đá quý nhỏ trên đường. Long biết hắn định làm gì. Sinh nhật Thu sắp tới và có lẽ hắn định mua tặng Thu một sợi dây chuyền hay cái nhẫn. “Tao sẽ không để mày làm thế đâu thằng khốn nạn” – Long nghĩ. Cơ hội đến với Long khi một người khách mua xong ra khỏi cửa hàng, trong tiệm chỉ còn lại một người bán và Tuấn. Lựa đúng lúc người bán hàng quay mặt vào trong, Long đẩy luồng siêu lực về phía cô ta và Tuấn, cả hai lập tức bất động. Long nhanh chóng dựng xe bước thẳng vào trong quầy vơ gần như sạch bách cả một tủ nhẫn, dây chuyền và mặt đá quý. Cậu rút trong túi quần một cái dao cắt kính khoét một mẩu kính bằng bàn tay ở ngay sát chỗ Tuấn đang đặt tay. Xong xuôi, Long đút mấy sợi dây chuyền cùng cái dao cắt kính vào túi áo hắn sau khi ấn mấy ngón tay của hắn vào để lấy dấu vân tay. Long cố ý để lộ đầu một sợi dây chuyền ra ngoài, mấy cái nhẫn thì nhét vào túi quần hắn rồi ôm hết số còn lại ra xe chuồn thẳng sau khi đẩy một luồng phản siêu lực vào cả hai người. Tất cả diễn ra trong vòng chưa đầy 3 phút.

Tuấn tình ngay lý gian, không thể nào giải thích được tại sao cái dao cắt kính, mấy sợi dây chuyền, mấy chiếc nhẫn lại ở trong người mình. May cho hắn có bố mẹ “làm to” không muốn chuyện lộ ra nên đền cho cửa hàng nọ gần trăm triệu, lo lót cho bên công an cũng mấy chục triệu nữa. Long theo dõi biết tất cả những điều đó và cậu thấy hả hê vì đã trả được mối thù. Tuy như thế chưa thể nào bù đắp được những gì cậu đã và đang phải gánh chịu nhưng xét cho cùng, nếu không có tai nạn đó, chưa chắc Long có được siêu năng như bây giờ. Số vàng lấy được Long giấu ở nhà chưa biết làm gì. Cậu lựa ra một sợi dây chuyền đẹp nhất, định bí mật tặng cho Thu. Mặc dù Thu đã bỏ rơi cậu trong những tháng ngày đen tối đó nhưng tận trong đáy lòng, Long vẫn không quên được Thu. Tối sinh nhật Thu, Long theo dõi từ xa đợi khách khứa về hết cậu mới đột nhập vào nhà. Long trốn trong phòng ngủ của Thu được một lúc thì Thu mở cửa vào. Từ góc quan sát của mình Long thấy Thu trút bỏ bộ váy mặc trong bữa tiệc sinh nhật. Long không ngờ đến cảnh này. Cậu đột nhập vào đây không phải để nhìn trộm Thu. Thực tế cậu cũng không rõ mục đích của mình nữa. Tình cảm của Long đối với Thu cũng thật khó xác định. Căm giận, khinh rẻ hay thương yêu? Chính Long cũng không biết. Lúc này Thu đang đứng chải tóc trước gương. Trên người Thu chỉ là bộ đồ lót mỏng không đủ che những cái cần che. Long đứng chết trân, miệng khô khốc nhìn Thu bới tóc lên lộ ra cái gáy trắng trẻo, cái cổ cao cao. Xuống dưới chút nữa là hai bờ vai cong cong mềm mại, làn da trần trắng mịn của cái lưng thon. Hai đùi Thu hơi mập một chút nhưng cặp mông thì hết chê. Cái quần lót nhỏ ôm sát lấy hông và một nửa cặp mông để lộ ra phần còn lại mà chỉ nhìn chúng thôi cũng biết cặp mông nàng tròn trịa và chắc nịch thế nào. Thu với tay lên móc áo lấy bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm. Từ góc quan sát của mình, Long vẫn còn sốc trước những gì vừa được nhìn thấy.
Trước đây cậu yêu Thu nhưng mới chỉ hôn nhau chứ chưa có gì hơn. Tận mắt thấy cơ thể người yêu cũ của mình, trong người Long dâng lên bao tình cảm, toan tính khác lạ. Cậu hả hê với ý nghĩ kiểu AQ: “Có khi mày (ám chỉ Tuấn) cũng chưa được nhìn thấy Thu gần như khỏa thân thế này!”. Nhưng tim cậu chợt thắt lại khi nghĩ ngược lại: “Chưa biết chừng nó đã ngủ với Thu rồi. Có thể lắm chứ, lúc nãy chia tay, cả hai ôm hôn nhau dạn dĩ thế cơ mà”. Và Long như điên lên khi tưởng tượng cảnh hắn ôm Thu trong tay, trần truồng, làm tình với Thu ngay trên chiếc giường kia. Long muốn vứt ngay gói quà cậu đang cầm rồi bỏ về nhưng không biết tại sao cứ ra khỏi chỗ nấp hai ba bước cậu lại quay lại. Cậu cũng thực sự không biết mình muốn ở lại làm gì. Thu đã tắm xong, lại đứng trước gương chải tóc. Trong bộ đồ ngủ bằng vải mỏng, cô sinh viên năm thứ tư trông thật thướt tha, gợi cảm. Xinh như cô học tại trường Bách Khoa quả thật là rất hiếm. Long đau đớn ngắm nhìn người yêu cũ của mình với ý nghĩ cô đã lên giường với Tuấn. Đột nhiên Long nảy ra một ý định điên rồ. Con quỷ trong người cậu xúi cậu làm bằng được trong khi phần người lương thiện cố kéo cậu đi về. Long vận sẵn khí, Thu vừa ngả lưng xuống giường, chưa kịp với tay tắt công tắc đèn thì cậu đã đẩy luồng siêu lực về phía Thu làm cô bất động. Long ra khỏi chỗ nấp tiến đến bên giường. Thu nằm đó, trông như đang ngủ. Khuôn mặt dễ thương bao bởi suối tóc đen mướt để xõa. Long quỳ xuống ngắm Thu sát hơn. Cậu nhớ hai má bầu bầu kia đã từng dụi vào má cậu, cái cằm thon kia đã từng tì lên vai cậu khi hai đứa đèo nhau. Long đưa tay vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt của Thu, không kìm được cậu đã ghé xuống định hôn lên đôi môi xinh xinh hé mở nhưng phút cuối lại dừng lại. Long biết khuôn mặt mình biến dạng, sứt sẹo, làm sao có thể kề lên khuôn mặt mịn màng của Thu được. Khuỷu tay Long chợt quệt qua ngực Thu, hình như Thu không mặc áo lót. Trời nóng nên Thu không cài cúc áo trên cùng, nơi đó đang lộ ra làn da trắng ngần và một khoảng hõm bắt đầu của cái khe sâu “chết người”. Long đưa tay ướm thử lên ngực Thu, chao ôi, đúng thật là Thu không mặc nịt ngực, tay Long ôm trọn bầu ngực mềm mại qua làn vải mỏng. Long run run lần cởi từng cúc áo của Thu rồi banh hai tà áo ra. Đẹp quá! Cả con quỷ lẫn con người trong Long đều phải thốt lên. Hai bầu vú Thu tròn trịa vun cao, núm vú nâu sẫm nổi bật trên làn da trắng muốt. Mặc dù Thu đang nằm, vú cô cũng chỉ hơi xệ xuống hai bên chút ít, còn lại hai bầu vú vẫn căng mơn mởn khiến Long phải đưa tay lên bóp nhè nhẹ. Vú của Thu thật đặc biệt, khi Long nắn nhẹ thì nó mềm mại như quả vú sữa đã chín nhưng khi cậu bóp mạnh thì nó lại chắc như quả vú sữa còn xanh, chỉ có làn da thì vẫn trơn mịn không đổi. Long thích thú nhồi bóp say mê mà quên mất mục đích chính của mình. Có người nói nếu đã mất trinh hai núm vú sẽ thâm lại không đỏ hồng như trước nhưng Long cũng nghe có người nói không phải vậy. Núm vú của Thu nâu sẫm nên Long không muốn tin vào ý kiến đầu. Cậu muốn biết chắc chắn hơn là Thu đã ngủ với Tuấn hay chưa. Ánh mắt cậu rời khỏi hai quả đồi đầy quyến rũ để xuống đồng bằng nơi có một cái giếng nông. Tay cậu vuốt ve lên eo, lên bụng Thu rồi nắm lấy lai quần của cô. Long cứ kéo xuống rồi lại kéo lên, cậu dùng dằng mãi mà không quyết định được. Cuối cùng con quỷ cũng chiến thắng, cả quần dài lẫn quần lót của Thu đều bị tụt xuống lộ ra thảo nguyên xanh cỏ. Chưa bao giờ được ngắm nơi kín đáo nhất của người con gái gần và thật đến như vậy, Long phải cố kiềm chế mình trước tạo vật được sinh ra chỉ để quyến rũ đàn ông, từng chôn vùi không biết bao nhiêu anh hùng quân tử. Cậu lập đi lập lại trong đầu: “Sự thật. Sự thật. Sự thật.” mà mắt thì nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cái tam giác cong cong nổi vồng lên giữa hai háng Thu. Nhưng cuối cùng cậu vẫn dùng tay vuốt ve hai đùi mượt mà của Thu, xoa lên chùm lông đen, xoăn mọc dầy trên mu của cô một lúc rồi mới làm theo dự định trong đầu. Cậu đẩy hai đùi Thu dang rộng ra, vạch đám lông vẫn còn hơi ẩm đang che lấp cửa mình của Thu, lấy hai ngón cái banh hai mép thịt lớn sang hai bên rồi nhìn vào. Chính giữa cái khe đầy quyến rũ là hai mép thịt nhỏ màu nâu xậm – hình như cũng là dấu hiệu cho biết người con gái đã mất trinh – và một cái lỗ nhỏ ươn ướt. Long cúi sát mặt vào nhưng cậu không thể nhìn thấy gì hơn mà chỉ ngửi thấy một mùi nồng nồng bốc lên từ chỗ đó. Long gần như đã mất hẳn lý trí rồi. Cậu quyết tâm thực hiện đến cùng ý định của mình là xem Thu còn trinh hay không, bất chấp hậu quả. Chỉ để biết mà thôi, Long nghĩ. Nhưng tiếng nói khác vang lên: “Mày thèm muốn thì có, đừng ngụy biện!”. Cuối cùng thì Long vẫn run run cởi quần mình ra. Cậu cố làm thật nhanh vì sợ tiếng nói kia thắng thế, cậu sẽ dừng lại. Long đè lên người Thu, rõ ràng khoái cảm trước sự cọ xát da thịt với cơ thể người con gái. Cậu lần tìm đưa dương vật cứng ngắc vào cửa mình Thu, tìm cái lỗ nhỏ ướt át. Thu vừa tắm xong nên cửa mình vẫn còn ẩm ướt, Long dễ dàng ấn đầu khất vào. Nhưng sau đó bắt đầu khó khăn hơn, thành âm đạo như bóp chặt lấy dương vật Long khiến cho cậu cũng cảm thấy đau. “Mày đang hiếp Thu đấy!” Tiếng nói trong đầu cậu vang lên nhưng Long lại tự nhủ: “Một chút thôi, rồi mình sẽ biết được sự thật”. Long biết âm đạo Thu chật như thế không chứng tỏ cô còn trinh mà vì cậu đang làm tình trộm với cô, cơ thể cô bất động không đáp ứng lại, âm đạo không nở ra nên mới thế. Tuy nhiên bản chất của âm đạo vẫn là co giãn nên Long vẫn nhích dần vào được. Cảm giác chật hẹp, bó sát lên dương vật khiến Long sướng tê tái nhưng mỗi phân nhích vào là trong lòng cậu lại đau như cắt. Năm xưa nằm trên giường bệnh cậu từng thất vọng khi đối diện sự thật là mình bị bại liệt thì nay cậu cũng đang dần dần mất hi vọng là Thu vẫn còn trinh. Dương vật cậu cứ đi vào mà không gặp vật cản nào đánh dấu sự trong trắng của người con gái. Khi dương vật cậu đã ngập tận gốc, một cảm giác sướng khoái khôn tả dâng lên não từ phía hạ thể. Đồng thời, cơn giận giữ, đau đớn vì thất vọng cũng chiếm lấy bóp nghẹt trái tim Long. Cậu bật dậy rút dương vật ra nhảy xuống giường nhìn Thu đầy căm hận, khinh rẻ. “Trong khi mình nằm liệt trên giường thì nó hú hí với thằng Tuấn!” Long cay đắng nghĩ. Cậu những muốn nhào lên dày vò, cấu xé, hãm hiếp cái thân hình lõa lồ đĩ thõa kia nhưng khi nhìn khuôn mặt trẻ thơ của Thu thì Long lại xuội lơ. Những yêu thương trìu mến ngày xưa tràn về khiến phần người trong cậu thắng thế, Long vừa mặc lại quần áo cho Thu vừa tự xỉ vả mình về những hành động thú tính vừa rồi. Long cũng biết trong y học có hiện tượng màng trinh co dãn, thậm chí có người đẻ xong mà màng trinh vẫn không rách. Biết đâu Thu chẳng ở trong trường hợp đó. Và Long nhẹ người khi nghĩ như thế. Dọn dẹp hết mọi dấu tích của mình xong, Long để gói quà của cậu lẫn vào những gói quà khác chưa mở trên bàn của Thu. Trong món quà của Long có một tấm thiếp không đề tên người gửi, không chữ kí và thay cho lời chúc là dòng chữ đánh máy: “Hỏi Tuấn ai đã đóng cầu dao điện”.
Long ra về với tâm trạng chán chường, đau khổ. Cậu đã quyết định đây là lần cuối cùng cậu gặp Thu. Thực tế, Long nghĩ, Thu cũng chẳng tốt đẹp gì, cô ta đã bỏ rơi cậu trong lúc cậu cần người an ủi nhất. Nhưng thử soi mình trong gương xem, ở địa vị Thu chắc gì mình đã làm được hơn? Một khuôn mặt như thế này thì anh Chí cũng phải vái chào còn Thị Nở có lẽ cũng phải đứng cách xa 10 bước, Long cay đắng.
– Anh ơi, đi với em không?
– Anh ơi, sao buồn thế? Đi với em em giải sầu cho.

VN88

Viết một bình luận