Đêm sau, nó đảo một vòng trên đường Hậu Giang vòng quanh những hộp đêm để mong tìm khách nhậu. Thì bỗng một thiếu nữ trẻ đẹp gọi nó “này nhỏ, tới đây !”. “Dạ chị kêu em”. Nó bước vào một căn buồng xanh xanh đỏ đỏ chật hẹp tuềnh toàng, nơi đó đã có sẳn hai “em” nằm chờ. Quần áo hở hang. Nó đã biết là nó đã lạc vào chốn “yêu nhền nhện” rồi. Nhưng còn làm gì được hơn giờ đây nó đang cần tiền, khách nào thì vẫn là khách. Một cô cởi phắt xiêm y, chỉ chừa “đôi mảnh” rồi nằm vật ra chiếc chiếu trải giữa sàn ra lệnh “Đấm kỹ nghe cưng”. Nó ra sức băm, bổ, bới trên cái lưng trần nõn nà. Cô ả mắt lim dim hưởng thụ “tuyệt chiêu” của nó. Bàn tay của nó đi tới đâu là tiếng lốp bốp vang khắp, nghe mà phát đã ! Hơn nữa tiếng trôi qua, mồ hôi của nó bắt đầu rịn ra. Một “ả” khác bước tới cởi phắt cái áo ngực trước mặt của nó một cách tự nhiên. Nó chẳng dám nhìn, chỉ cúi gầm mặt. Cả ba phá lên cười ha hả thương hại cho thằng bé còn ngây ngô. Ả bước tới ôm chầm lấy nó, cạ bộ ngực căn tròn lên khắp mình mẩy của nó. Nó vẫn như bức tượng đá, đứng trơ trơ không động đậy. Thấy vậy ả buông tiếng “thôi tạm tha cho cưng đó, đấm bóp cho chị đi chút nữa thì mới tính chuyện với em”. Ả nằm vật ra, nằm ngữa đưa hai gò vú căn tròn về phía nó như thách thức bàn tay điêu luyện của nó. “Nào, chị nghe nói em giỏi lắm phải không ? Làm cho chị ‘phê’ đi”. Nó miễn cưỡng ngồi xuống chiếu, cạnh sườn của ả. Nó bắt đầu vuốt, cạo, vò, tuốt từ lưng quần chạy dọc lên hai gò vú. Nó bấm các huyệt đạo và huyệt vị vòng quanh hai cái núm làm cho ả rên rĩ sung sướng. Nó nhắm mắt lại để tránh cặp mắt dâm đãn của ả cứ nhìn chầm chầm vào mặt của nó. Tuy thế… nhưng đã là một “cao thủ” thì nó như thuộc lào lục phủ ngũ tạng của con người. Mười ngón tay của nó bấm đâu là trúng đó. Hai cái núm vì thế mà càng lúc càng căng cứng nhô cao nhọn hoắc. “Chị nghe nói em có phương pháp xoa bóp Cốc Đại Phong, vậy em là cho chị đi nhen”. Nói xong thì ả cởi luôn cái quần xì líp ra để lộ “cái đó” đã cạo tỉa sạch sẽ. Nó chẳng dám nhìn vì e thẹn. Ả nắm lấy bàn tay của nó đặt lên mu. Nó thấy gai gai trơn tru, mềm èo, nhột nhạt ở bàn tay. Nó chẳng muốn làm nhưng nghĩ tới bọn xã hội đen, nghĩ tới mẹ của nó. Hai lòng bàn tay của nó chà sát cho nóng rồi áp lên mu, làm cho ả cảm thấy ấm ấm dễ chịu. Nó xoa bàn tay như áp sát nhưng cũng như không chạm đến mà chỉ có gió thổi phớt qua ấm nóng. Ả bắt đầu rên rĩ, nước nhờn tiết ra. Nữa tiếng lại trôi qua, ả như thỏa mãn. Ả chồm lên nắm lấy tay của nó mà hôn lấy hôn để : ” phải chi thằng boy của chị mà được bàn tay điêu luyện như em thì chị đâu đến nỗi phải đá nó chứ”. Nói xong, ả đứng dậy rút một điếu ra và châm lên đốt. Ả đi lòng vòng ngắm nhìn nó lần nữa rồi ngồi xuống ghế. Mồ hôi của nó bắt đầu nhỏ giọt vì căn phòng nóng bức và 1 tiếng đồng hồ quần thảo. Mụ kế tiếp bước lên. Sở dĩ gọi là mụ vì trông bà đã ngoài 35 rồi. Mụ này còn bạo dạn hơn hai ả kia. Mụ cởi áo nịt ngực và “chơi” luôn cái quần xì ra. Mụ đứng tồng ngồng như khiêu khích sự tò mò ở thằng bé. “Chắc cưng chưa thấy hả ! Ngộ không cưng, nhiều lông hả, chị tỉa hoài mà nó cứ mọc lại hoài”. Cả bọn phá lên cười vì câu châm biếm đó. Nó cố tình cúi xuống như cất lại mớ đồ nghề và lục lọi thứ khác mang ra. Mụ bước tới quỳ gối, nằm xuống đưa hai cái mông ngồn ngộn trước mắt của nó. “Chị muốn cưng giác hơi cho chị, hôm nay long thể của chị bất an đó. Cứ mỗi lần chị sắp tới tháng thì chị thấy uể oải”. Không biết nó đã đủ khôn lớn để hiểu cái từ “tới tháng” chưa, nhưng lúc này thấy nó không quan tâm đến vấn đề đó. Nó lấy ra bộ giác hơi gồm có lọ cồn, dầu nóng, một chục ống thủy tinh, vài cái khăn. Nó châm quẹt để đốt lên cây cọ mồi. Dầu nóng xoa khắp lưng, từng ống thủy tinh được nâng lên, khuấy đều hai vòng rồi úp chặt xuống lưng, nước cồn bị hơi lữa đốt khô tạo ra sức hút bấu chặt thịt lưng vung cao bên trong ống thủy tinh. Nó tiếp đều tay cho đến khi ống thứ mười được áp xuống. Xong, nó lấy tấm khăn phủ lên lưng của mụ để giữ hơi nóng và nhiệt thể. Dầu nóng bắt đầu thấm vào da, cảm giác thật là dễ chịu. Nó ngồi chờ năm phút. Hai ả kia truyện trò ầm ĩ làm nó thấy bực vô cùng. Hai ả vẫn còn chưa chịu mặt áo vào để lồ lộ vú ra ngoài. Năm phút đã trôi qua. Tất cả các ống thủy tinh được nó gỡ từng cái một ra kêu lên thành tiếng “bốc, bốc”. Mụ từ từ lật ngữa ra. “Chị muốn cưng giác hai bên đùi trước cho chị”. Nó chưa bao giờ có khách yêu cầu như thế. Mụ biết nó ngạc nhiên nên vội nói: “Cái vụ này chỉ có chị mới làm thôi, tại vì chị hay bị hành kinh đau bụng, nếu giác hơi ngay vùng bụng dưới và hai bên đùi thì kinh nguyệt sẽ mau dứt”. Không đợi cho nó trả lời, mụ nằm ngữa ra chiếu, mắt lim dim chờ đợi. Lau chùi sơ các ống thủy tinh, nó bắt đầu chụp nó xuống hai đùi theo lời yêu cầu. Ba cái bên trái, ba cái bên phải. Ba cái ngay vùng bụng dưới. Mụ ta đếm “Một, hai…chín, còn một cái đâu, cưng úp lên chỗ đó luôn cho chị”. Nó càng ngạc nhiên mắt tròn xoe nhìn mụ, mụ vẫn thản nhiên. Nó ụp cái thứ mười vào giữa hai đùi, nơi có chùm lông đen nhánh, nơi lần đầu tiên nó thấy, nơi lần đầu tiên nó nghe mụ ta nói cái gì đó gọi là “tới tháng”. Tay của nó run run, ụp lên mấy lần mà nó cứ vuột ra, không hít vào. Mụ ta đưa hai tay xuống để bạch vùng da bẹn cho căng hơn đồng thời khép hai đùi chặt lại cho miếng bì da nhỏ xíu vung cao lên. Một tiếng “bốc” nhỏ phát ra, ống thủy tinh hít mạnh xuống đó. Mụ ta chợt rên lên sung sướng. Xung quanh “vùng đất nhỏ” đó bỗng nổi phòng cương cứng. Hai ả kia nhìn thấy cũng thích thú, cười lên hô hố khen thằng nhỏ tài ba. 15 phút nữa trôi qua, các ống thủy tinh tự động sút ra. Nó dọn dẹp và đứng dậy định ra về vì trời đã gần sáng rồi. Bỗng một ả bước tới ôm chầm lấy nó, thở hỗn hển: “Chị không có tiền đâu. Trả công cho cưng cách này là… huề. Ôm chị đi…”. Nó hoảng hồn vùng khỏi đôi tay của ả, mặt cắt không còn chút máu. Ả trề môi: “Nhát dữ dậy cưng, nè…còn hai chục lấy đỡ. Mai mốt ghé nữa nghen…”. Thế là xong, nó chỉ có võn vẹn vài ba chục ngàn nữa thôi. Thiệt tội !
Bắt đếm phiếu tới lui hoài phát mệt luôn Thấy hoàn cảnh bi đát của nó, thì Kinh Bích Lich mới rũ nó vào một quán cóc để làm một ly sinh tốChuyện của nó là như thế đó, đến ngày hôm nay, 26 tháng 11 năm 2000, tình hình bầu cữ tổng thống cũng vẫn chưa ngã ngũ. Al Gore vẫn cứ đòi đem công bằng luật pháp ra xử lý.. Bush thì cứ lầm bầm “That is it! I am President!, no more counting”. Kinh Bích Lịch chỉ thấy tội cho nó thôi, ham cá độ. Nhè chuyện bầu cử tống thống bên xứ cờ Hoa này mà cũng cá. Tối qua Kinh Bích Lịch có gặp nó ở ngã tư Bảy Hiền.. Sau đó “lì xì” cho nó chút đỉnh tiền để trả nợ và dặn nó, “Chừng nào có chuyện thì email cho anh nha!”
Hôm nay trở về Mỹ thì nhận được email của nó tâm sự như thế này nè:
“Anh Kinh Bích Lịch thân mến,
Cám ơn anh đã có lòng giúp đỡ, số tiền của anh cho em chỉ trả đủ phần nào thôi. Nhưng em cũng ráng để giành chút đỉnh để email cho anh. Em muốn kể cho anh chuyện này. Số là hôm đưa anh ra phi trường thì em trở về nhà thì mới hay mẹ của đã vào nhà thương rồi, là chị Hai Bưa kế bên đưa đi giùm. Em buồn quá, chẳng biết làm sao, muốn vào thăm mẹ, nhưng đã quá giờ thăm, em chỉ đành lang thang khắp thành phố. Em khổ quá anh à ! Em ngồi em khóc một mình trong công viên suốt cả buổi. Rồi em tiếp tục lang thang qua mấy khách sạn gần đó. Nơi đó em gặp một ông Tây. Ổng nhìn em thương hại rồi dẫn em tới quán bar để uống bia. Hồi trước tới nay em đâu có uống bia đâu, nhưng tối nay em buồn quá, em uống đại. Uống nhiều. Nhiều lắm ! Em thấy nóng trong mình, ổng hỏi tên em là gì, em chỉ biết nói my name is Bi, còn ông Tây đó thì ổng muốn em kêu ổng là Papa. Anh biết không, em gục đi không biết từ lúc nào. Lúc em tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong một căn phòng sang trọng, em mở mền chui ra thì mới hay trên mình em không có một mãnh vải che thân. Em hoang mang lo sợ. Ông Tây đã đi đâu mất rồi. Em cuối xuống lượm cái quần mặc vào, nhưng khi em cuối xuống thì thấy đau rát vô cùng nơi hậu môn. Em chạy vào nhà tắm thì thấy nơi đó bị rách.Anh biết hôn! Em đã khóc, khóc quá trời luôn. Em biết chuyện gì rồi anh ạ. Em buồn lắm ! Em mặc quần áo vào rồi mở cửa bước ra ngoài. Em bỗng phát hiện ở dưới chân cửa là một xấp tiền đô. Tổng cộng là khoảng 50 triệu VN đó anh, em mừng quá. Vậy là có thể trả được nợ rồi, mẹ cũng có tiền thuốc men rồi. Thôi… vài hàng thăm anh, lát nữa em còn phải vào nhà thương thăm mẹ. Mẹ nó, mấy thằng cho thuê máy vi tính nó “chặt” em đẹp quá, mới viết cho anh có vài hàng mà nó đòi ăn em 150 ngàn. Tụi nó tính một phút năm ngàn. Thôi em đi…
Em, Bi”
Lời bàn: Con người nếu sinh ra nghèo khó, mà vướn thêm cái tật mê cá độ thì trước sau cũng cùng đường, tánh gia bại sản, chẳng những hại mình mà còn hại người. Bi là nhân vật điể hình, phải để thân cho người ta hành hạ đánh đập và cưỡng bức. Chúng ta không nên bài bạc hay cá độ. Đáng khen cho tấm lòng hiếu thảo của “nó”, chúng ta phải noi gương tấm lòng hiếu thảo. (Hết)
(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)