VN88 VN88

Nỗi oan Thị Mầu – Truyện 18+

Sáu tiếng trôi qua thật nhanh chóng nhưng quá ư mỏi mệt. Bà Oanh thình lình xuất hiện trước cửa phòng đúng giờ trước cảnh tượng một người đàn ông nằm hể hả trên giường và đứa con gái mình đang bị trói chặt trên ghế. Bà bước tới đưa cặp mắt dò xét trên mình con bé Liên, trong khi tôi lòm còm ngồi dậy, mặc lấy quần áo vào.
“Ông làm sao mà lưng con nhỏ đỏ bầm …”, bà Oanh bỗng la toáng lên làm tôi giựt bắn người. “Ông quất gì mà mông nó xưng lên”.
“Bị bầm gì đâu … tôi có làm gì”, tôi lầu bầu đáp.
“Đây nè … ông coi … lưng nè … mông nè … ông dùng cây gì vậy”, bà Oanh sừng lên. “TRỜI ƠI, ÔNG LÀM SAO MÀ CON NHỎ RA MÁU NÈ !”
“Ra máu gì …Cây gì đâu … tôi có làm gì đâu chỉ có cây này … tôi làm theo qui luật của cô mà …không để lại dấu vết vĩnh viễn và con bé không tỏ vẻ phản đối gì hết”, tôi giải thích.
“Ông làm kiểu này thì chết rồi … tôi còn nhiều khách nữa, nếu như người ta thấy lằn ngang lằn dọc kiểu này, ai mà chịu đây”, bà Oanh oang oang lên. “Ông làm sao mà nó ra máu”.
“Tôi thật không biết mà … Hay tại nó còn trinh”, tôi nói đại dù thừa biết là con Liên đã không còn.
“Nó mất trinh lâu rồi … Trời ơi, thiệt là tình”, bà Oanh giãy đổng lên.

Lúc ấy, tôi đã mặc xong hết quần áo. Bà Oanh cũng đã cởi trói xong cho đứa con gái. Tôi nhìn thấy nó đứng tòng ngòng trong xó góc, đưa cặp mắt lao láo nhìn tôi đang phân trần với má của nó. Trên đùi nó, một ít còn vươn lại. Thấy nó cũng tội, vừa rồi, tôi không biết mình đã làm để con nhỏ phải ra máu. Tôi không thể nhớ nỗi, chỉ đoán rằng trong gần 5 tiếng qua, sự ma sát quá lố có thể xảy ra trầy xướt. Biết làm sao đây, tôi thầm nghĩ, rồi quơ quơ trong túi quần móc ra thêm mấy triệu bạc dúi vào tay của con Liên. Con Liên rụt tay không dám nhận, thì bà Oanh vọt miệng kêu, “Cho thì cứ lấy đi …!”. Con Liên cầm đại số tiền tôi đưa, đứng lớ ngớ nhìn về phía tôi. Không đợi bà Oanh cho phép, tôi mau mắn bỏ ra ngoài, với cái cảnh con Liên còn chưa mặc quần áo trong khi má nó quay lại dặn dò điều gì đó.

Vậy mà tôi cứ tưởng lần đó là lần sau chót tôi gặp con Liên. Nhưng khoảng một tháng sau, theo nhu cầu cần thiết, tôi đã không tự chủ mình và đã gọi phone cho bà Oanh. Vẫn như lần trước bà đòi giá tiền cao và bắt tôi theo giữ đúng qui luật. Bà than phiền lần trước tôi để lại vết tích trên mình con Liên nên khách đến kỳ kèo giá cả, báo hại bà bị “lỗ” vốn. Tôi đành hứa liều với bà là lần này không để việc đó xảy ra, nhưng bà không tin. Bà nói bà phải có mặt ở đó thì mới được. Lúc đầu, tôi giảy nảy lên không chịu, nhưng thấy bà có vẻ nghiêm ngặt trong chuyện này, nên tôi cũng đành đồng ý. Phần là vì, sau cái hôm đó, tôi bỗng dưng nhớ con Liên da diết. Nhớ tới cái cảnh nó mặc áo dài trắng, cái cảnh nó bị treo lên, hay nằm rạp xuống cho tôi xâm nhập từ phía sau. Nhất là vết máu còn loang lỗ trên đùi nó làm tôi cứ như điên lên.

Lần này đến với con Liên, cũng giống như lần trước, tôi trói con bé lại trước mặt bà Oanh. Bà ngồi trong xó góc như thể vô hình nhưng xuất hiện bất kỳ lúc nào cần thiết. Mặt bà lạnh lùng làm sao ấy, lạnh đến nỗi tôi không thể nào tưởng được khi nghĩ tới trên đời này là có một người mẹ nào đê tiện như bà Oanh đây, chính là cái lạnh máu đó. Nhưng mặc kệ bà là ai, xấu xa tới cỡ nào, mà có lẽ chính tôi cũng là thằng đàn ông vô liêm sĩ nên mới đến đây thêm một lần nữa, và dùng những đồng tiền hôi tanh mua dâm một cách tồi bại như vầy. Rồi thôi, đã tới rồi thì tới luôn, tôi quyết định cứ việc làm phần tôi cần, còn bà vẫn cứ mua bán gì tùy bà.

Giương cặp mắt của bà xoi mói trên từng hành động của tôi, bà Oanh ngồi im như con hổ đang rình mồi. Hễ tôi làm sai gì là tôi biết bà sẽ lao tới ngay. Nên dù muốn hay không tôi cũng phải ráng làm đúng trong phạm vi của bà đưa ra, mà không dám làm cho con Liên chảy máu như lần trước.

Sau khi trói con Liên trên ghế theo kiểu hai chân bành ra hai bên. Âm hộ của nó không khỏi cũng “xòe” ra tưởng như trái xoài được lát mỏng ra làm hai và lật nó ra hai bên. Tôi nhìn bà Oanh một lần nữa như thể xem bà có phản ứng gì khác trước khi tôi cúi xuống “ngoạm” lấy nó bằng miệng. Khi lưỡi tôi đưa lên đưa xuống, con Liên cũng rên khe khẻ. Tiếng nghèn nghẹn cũng nó do trái banh dây chặn ngang mang tai yểm lại nghe như khó chịu lắm. Rồi tôi cứ tiếp tục dùng lưỡi mình quét lên quét xuống như một anh thợ sơn đang sơn vách.

Nước nhờn từ âm đạo bắt đầu tiết ra, hòa lẫn với nước miếng lan tràn xuống tới đít. Tôi không ngại gì đưa lưỡi vét từ dưới trở ngược lên. Mỗi lần như vậy, con Liên có vẻ xuýt xoa, rùng mình.

Một lát sau khi đã thấy thỏa mãn màn dạo đầu rồi, tôi bèn đứng dậy, tìm công tắt đèn tắt bớt một cây cho căn phòng tối hơn. Bà Oanh có ý định ngăn cản việc này, nhưng rồi cũng nhượng bộ. Đoạn, tôi mới cởi hết quần áo mình ra. Khỏi nói thì dương vật của tôi đã cương lên từ lúc bước vào đây nhìn thấy con bé Liên nằm trần truồng trên giường. Tôi xé một cái “áo mưa” để đeo vào, thì bà Oanh cũng đứng lên bước tới, nói:
“Tôi muốn coi ông có đeo vô đúng cách không. Lần trước, cũng may là tôi bắt kịp một ông khách vờ đeo vô nhưng lén lấy ra”. Tôi gật đầu cho bà coi đàng hoàng. Đâu đó gọng gàng, đợi cho bà Oanh gật đầu OK thì tôi mới đè úp lên mình con Liên. Trước tiên, tôi nhấp nhè nhẹ để mơn trớn âm đạo cũng như tạo cảm giác “làm quen” với con Liên. Nhưng không ngờ mới nhấp mấy cái thì đã lút tuốt vào trong. Chẳng phải vì âm đạo của nó đã rộng đi mà vì ở tư thế “banh rộng” hai bên như vậy, l… con Liên đương nhiên mở lớn. Phần khác là vì nước nhờn của đứa con gái mới lớn tuôn ra khá nhiều nên kích thước của tôi có to lớn bao nhiêu cũng không hề hấn gì.

Cứ thế, tôi nhấp nhô trên mình con Liên. Lúc mạnh, lúc nhẹ. Khi mạnh thì tiếng la của con Liên lớn hơn hòa theo tiếng ghế phang xuống nền nhà “cành cạch”. Khi nghe thì con Liên rên đều đều, và tiếng “kò kè” cũng êm ả hơn. Một lát sau, tôi rút ra, đẩy chiếc ghế lật ngửa xuống đất thì con Liên cũng bị bật ngửa ra. Con Liên chỉ biết la oai oái mà không làm gì được hơn vì bị trói chặt.

Ở tư thế này, mặt con Liên hướng lên trần nhà, hai tay vẫn bị trói oặt ra sau, hai chân hai bên cột giềng theo hai chân ghế, vì vậy mà âm đạo của nó cũng bị giữ yên tư thế lúc nào cũng banh rộng, và hướng lên trên.

Đứng lom khom cho vững vàng, tôi bèn hạ chân xuống và kéo dương vật đưa vào khớp. Tư thế này dù có hơi khó làm nhưng thích vì khi cái kết quả của nó làm cho tôi thấy thỏa mãn về thị giác hơn hết. Vì con Liên hoàn toàn ở thế vô vọng, hoàn toàn bị chế ngự.

Và cứ vậy tôi đứng lên hạ xuống, để cho dương vật mình chạy tọt vào trong. Khi kéo ra, thì kéo nhè nhẹ, nhưng lúc đâm sầm xuống thì làm thật mạnh. Con Liên cứ thế mà rên khừ khừ cũng như nấc lớn rũi khi tôi đâm quá trớn.

Đến khi đã thấy không còn chịu đựng được bao lâu, tôi nhấp luôn mấy cái thật mạnh sau cùng, rồi thình lình tôi rút nhanh ra. Trước khi phóng tinh ra khỏi đầu khấc, tôi rút vội cái “áo mưa” ra khỏi và điều khiển vào đầu khấc bắn mạnh xuống dưới. Nơi đó, tôi đã bảo con Liên, “HÁ MIỆNG LỚN RA”, và nó làm theo. Từng dòng trắng đục cứ vậy phuột ra và rơi xuống miệng con Liên. Nó cứ rên “ực, ực” vì nghẹn, vì mặt mày nhớp nhúa. Không biết làm sao hơn, nó chỉ đủ sức đưa tay chân co dũi trong phạm vi chật hẹp, làm cho cái ghế khua lên nền nhà “khộp, khộp”.

Sau khi xuất tinh một cảnh hả hê, tôi đứng thẳng lưng lên cho đỡ mỏi, thì vài giọt tinh dịch còn rơi rớt đọng lại trên mu con bé. Bà Oanh đâu đó xuất hiện với chiếc khăn trên tay nhanh chóng lau chùi những vệt đó.
“Không khéo lỡ nó mang thai thì không tốt”, bà vừa nói vừa làm.
Nhìn cảnh tượng bà đang lau sạch chim cho Liên, tôi không thể nào tưởng tượng được trong trí đến khi nhìn thấy. Thật trên đời này có người mẹ nào như bà Oanh đây sao, nhiều khi tôi còn thắc mắc … phải chăng con Liên là con ruột của bà ?

Liên nằm thừ trên ghế có vẻ mệt mỏi trong khi tôi mặc lại áo quần. Thình lình tôi nghe bà Oanh lên tiếng.
“Liên …, Liên …, có sao không ? Sao nằm cứng đơ vậy”
Tôi cũng hoảng hồn, lắp bắp nói theo. “Liên … Liên … chuyện gì vậy … Chắc tôi làm mạnh quá?”.
Bà Oanh cũng lay lay con Liên trong khi lấy khăn chùi vết nhuệch nhoạt trên miệng nó. Con Liên cứ nằm im lỉm không nhúc nhích.
“Thôi chết rồi … bây giờ phải làm sao”, tôi vọt miệng đề nghị một cái gì đó. “Nó có bao giờ bị vậy không”.
“Ai biết … chưa bao giờ”, bà Oanh nhíu mày. “Hay là đưa nó đi nhà thương”.
Không biết có phải nghe hai chữ “nhà thương” làm cho con Liên sợ, mà thình lình nó lên tiếng thều thào, “Không, không sao … con không sao … chỉ thấy lịm đi chút thôi”.
“Tại sao lịm đi, con không khỏe hả ?”, bà Oanh hỏi dồn.
“Con … không … chỉ … tại … cảm giác quá mạnh làm con tê hết mình mẩy. Con chỉ … ráng kềm nó lại.”, Liên đỏ mặt, cúi đầu e lệ.
Thì ra bây giờ tôi mới hay, con Liên cũng đạt tới tột đĩnh khi tôi bắn tinh lên người nó. Nó sướng quá rồi lịm đi chứ có gì ! Tôi thở phào nhẹ nhổm …
“Lần sau, không cần kềm lại, cứ để cho nó tống mạnh ra”, tôi nói đại cho có lệ. “Cảm giác sẽ khác hẳn. Liên còn trẻ, đây là sự may mắn ít có người con gái nào có được. Cứ cho nó ra đại đi, đừng ráng kềm nó làm gì”.
Liên đưa cặp mắt hơi hí nhìn tôi ngạc nhiên, thích thú khi nghe lời tôi giải thích. “Nhưng tay chân … nó làm như rụng xuống vậy. Con … em gần như ngất xỉu”, Liên nói.

VN88

Viết một bình luận