VN88 VN88

Nữ sinh trung học khoe hàng – Cậu cháu

Quì xuống sàn lết lại gần hơn Đạt để tay lên ngực Diễm…Ôi! đê mê làm sao. Cậu tuy đã từng truy hoan với mấy em mary sến trong xóm nhưng không em nào còn trong trắng và tròn trịa hấp dẩn như Diễm. Mấy cô ấy phần đông cở cậu hoặc lớn hơn nên cũng hơi chán. Cậu luôn ao ước một tấm thân trinh bạch tràn đầy sinh lực và…đầy đặng như thế nầy!
Đạt vuốt qua vuốt lại hai gò hồng đảo căng cứng. Hai tay ôm lấy hai vú mân mê chán chê mà Diễm vẩn không hay. Bây giờ thi không dừng lại được như ý định ban dầu. Cậu vuốt lần xuống bụng, xuống nữa.. tay cậu càng tiến về phía dưới, tim cậu càng đập mạnh hơn. Đến cái mu cao cao lòng cậu rộn rả sướng khôn tả xiết. Bàn tay tiếp tục thao túng trên cái mu lồn trinh nguyên ấy. Đạt từ từ kéo cái váy ngủ Diễm lên. Hai đùi bày ra trườc mắt rồi …cao thêm..cái háng cũng hiện ra. Đám lông lồn mới mọc như cỏ non trên đồi phơi phới. Cả cái lồn to, hai mép sưng hum húp bày ra như mời như thúc cậu Đạt. Tiếp tục kéo váy lên đến cổ để thấy hết tâm thân trinh bạch Đạt như không còn sợ cháu thức nữa.

Cậu ve vuốt tâm thân ngà ngọc chán che bèn banh hai giò cháu ra vục đàu vào giửa háng. Nằm dài giửa hai chân Diễm dang rộng chống hai tay xuống giường Đạt cúi xuống cái lồn thơm phức…Cậu le lưỡi liếm mép bên nầy đến mép bên kia rồi lách lưỡi vào giửa khe. Mùi hăng hắc và hơi nóng từ lồn cháu thoát ra làm cậu nghi ngờ. Để kiểm chứng Đạt dùng hai tay vạch hai mép lồn cháu ra liếm từ dưới lổ đít cháu liếm lên. Đến cái lổ bé tí cậu dừng lại giây lát rồi ấn đầu lưỡi cố chui vào cữa mình cháu. Hai chân Diễm như cong lại chống xuống giường để rướng người lên. Đạt ngoái lưỡi vào ngay mông đốc rồi lơi dần lơi dần ra xa bất chợt Diễm hẩy lồn lên cao như sợ lưỡi cậu thụt vào mât . Đạt cười thầm thấp đầu xuống, hai tay ôm lấy bờ mông no tròn của Diễm miết mồm vào hột le bú mạnh.
– Ư…Ư ôi!

Không ai nói một lời đạt nhanh tay tuột cái áo thun và quần đùi nhanh chóng trường lên ngang tầm hai cánh tay vạm vở ôm lấy tấm thân trinh bạch căn cứng. Hai đầu gối quì giửa háng cháu con cặc cương hết cở chỉa thẳng vô lồn Diễm. Đến miệng lồn cậu bắt đầu nhấp nhè nhẹ. Lồn cháu Diễm nhoè nhẹp dâm khí cặc cậu Đạt vươn dài từ từ chui vào. Hai hơi thở dồn dập quyện vào nhau dướt đoạn. Đạt rướng người thêm nữa, thêm nữa..cợt : ” phư…c”
– A..A đau ư….ui!
Đạt dừng ngay cúi xuống bú liếm hai vú cháu rồi từ từ nhấp nhè nhẹ. Con cặc đã lút sâu vào lổ lồn chem nhẹp nước. Cứ mổi cái hẩy lại nghe tiếng Diễm ư.. ư.. trong hoan lạc.

Đạt co rúm người không còn kèm chế nởi. Con cặc giật liên hồi, căng ra bắn mạnh tinh khí vào lồn đứa cháu ngây thơ từ nay không còn trinh trắng nũa. Diễm rướng người hai mông không chạm giường miệng rên rỉ trong mơ loạn. Ai mà biết cháu thức hay đang mơ?

Sau đêm hôm đó cháu Diễm gặp Đạt cứ ngó đi chổ khác cháu mắt cở hay giận có trời mới biết. Đạt thì không những chẳn thấy hối hận gì lại tỏ ra mê Diễm hơn. Hằng ngày hai cậu cháu vẩn đụng mặt nhau nhưng cứ tránh nhìn vào mắt nhau. Không biết D nghĩ gì riêng cậu Đ thì hay nhìn vào ngực vào mông cháu và cứ nhớ đến hôm ấy và con cu trong quần lại muốn ngóc lên!
Chuyện phải đến trước sau gì rồi cũng xảy ra. Tết đến ngoại nghỉ hàng và quyết định cùng với mấy người bạn đi Châu Đốc lễ Phật dỉ nhiên là Đạt không đi còn Diễm được bà cho đi. Trong mâm cơm bà thông báo quyết định trên và yên chí Diễm sẽ nhảy cửng lên mùng rở nhưng lạ thay cháu quyết định ở nhà viện lý do không thích đi ghe sợ ói rồi lở bị bịnh cực cho bà về lại không đi học được. Bà chừng như cũng muốn được tự do một chuyến nên chẳn lôi thôi thắc mắc gì thêm và bửa cơm chấm dứt một cách yêm đềm như moi ngày.

Về phòng Đạt tuy rất vui nhưng cứ thắc mắc không biết thực sự D sợ sông nước hay vì lý do gì khác. Đat thấy tự tin khi cho rằng Diễm muốn ở nhà với cậu.
Hôm nay chỉ còn hai cậu cháu ở nhà mà lại là mùng năm tết. Bà đi, nhà cửa trở nên vắng lặng. Hai cậu cháu như đang chờ một cái gì.. hình như là chờ trời tối. Đạt nghĩ hôm ấy mình làm lén làm đại tuy sung sướng tột độ nhưng cảm thấy mặc cảm như là đã ăn trộm, dù bán tín bán nghi đã có sự đồng tình của cháu Diễm. Hôm nay phải làm sao để biết sự thực mới được.
Sự ham muốn được đụ Diễm lần nữa cọng với sự lo lắng sợ Diễm mét với ai đó thì chỉ có bỏ nhà mà đi!

Tính toán kỉ cuối cùng Đạt miểm một nụ cười thỏa mảng rồi đi tắm. Anh vừa tắm vừa hút sáo luôn mồm thật vui vẻ.
Từ sau bửa Diễm tâm Diễm cứ ở riết trong phòng tự nhiên bây giờ ló ra ngồi ở phòng khách tư lự. Đạt tắm xong vào phòng thay quần áo thì chợt có tiếng gỏ cửa:
– Cậu đi đâu…vậy?
Đạt miểm cười một mình mảng nguyện
– À cậu đi lại bạn chơi đó mà…

Không nghe tiếng đáp lại nhưng chẳn có tiếng bước chân đi. Chợt:
– Chừng nào cậu về? Cậu có về ăn cơm tối không?
– Cậu cũng không biết..thì cháu cứ ăn trước đi đường có chờ.
Tiếng bước chân thình thịch kèm theo giọng Diễm nói như khóc:
– Biết vậy đi theo ngoại chứ ở nhà lam chi…hứ..thấy ghét!
Sau đó là tiếng cửa phòng đóng đến rầm tức giận. Đạt cười thỏa mảng.
Rình rang môt cách cố ý sau đó đạt rời nhà không thèm đếm xỉa gì đến Diễm đi thẳng.
Đi loanh quanh thăm và chúc tết muộn vài người bạn lấy lệ ra điều thản nhiên nhưng trong lòng Đạt chỉ mong trời mau tối. Vài người bạn rủ ren Đạt chơi bài hay đi xem phim Đạt từ chối tất. Anh cứ nhìn đòng hồ lia lịa. Quái ngày hôm nay sao lại dài đến thế!

Đến 6 giờ đạt quyết định về nhà. Nhà tối om và không một tiếng động. Đạt lẳng lặng đi thay quần áo xong làm bộ đi mạnh ngang cửa phòng cháu chợt nghe tiếng Diễm khóc thút thít cố ý cho chú nghe. Anh dừng lại:
– Diễm! sao vậy hả?
Không có tiếng trả lời nhưng tiếng khóc lớn hơn

Đạt đẩy cửa bước vào với tay bật đèn vừa thoáng thấy Diễm kéo chăn trùm kín đầu
– Tắt đèn! tắt đèn!
Tắt đèn phòng trở lại tối mờ mờ. Anh đi lại giường ngồi xống. Tiếng khóc im bặt. Đạt kéo mền đưa tay vuốt đầu cháu. Diễm lại thút thít nhưng rât nhỏ. Đạt tỏ ý muốn nằm xuống bên cháu Diễm nhích người xít vào trong. Thấy chắc ăn Đạt nằm nhẹ nhàng bên cháu quay qua dổ dành. Anh đưa tay ôm cháu vào lòng:
– Sao cháu khóc? nin đi! có cậu đây..
Chợt Diễm đấm thình tịch vào chú khóc to
– Cậu bỏ cháu ư ..! bỏ cháu ư! ghét cậu.. ư! về mét bà cho coi hu hu ..!
Chết mẹ hay nó khóc chỉ vì sợ ma. Vậy là bài toán mình tính trật lất chăn.
Đạt làm bộ ôm cháu chặc hơn tương kế tựu kế vổ về
– Nói bậy cậu đây nề

VN88

Viết một bình luận