Mẹ giả tỉnh mà vẫn có cái gì lòi ra, làm gương mặc bà trông thật buồn cười. Vì mẹ liền nghĩ tới con cặc giả ngộ nghĩnh, dễ thương, nó vừa làm cho mẹ ra chan chứa cách đây mấy phút. Hình như mẹ vừa nín cười vừa hỏi chị Oanh:
– Vật gì thì con cứ bảo ngay cho mẹ biết đi? Có quý giá lấm không?
Chị Oanh trả lởi hóm hỉnh, xa gần:
– Dạ quý lắm chớ mẹ. Nhất là đối với các bà lâm vào cảnh chồng chết, chồng liệt dương, lâu lắm khoảng bảy tám năm không được gần đàn ông… thì vật đó có thể giúp…
– Cái con bé này vớ vẫn. Mẹ chưa nghe chưa thấy cái vật gì mà lại có thể giúp các bà góa chồng, chồng liệt dương… Vật gì con lại không nói toạt nó ra. Cứ ỡm ờ thế thì ai mà biết. Chị Oanh nhảy tỏm tới ngồi sát bên mẹ, hôn mẹ một cái, nhìn thắng vào đôi mắt bà. Bất giác cả hai ôm nhau cười nắc nẻ, cười thật dòn. Mẹ cười đến chảy nước mắt. Tôi cũng chạy qua, ôm mẹ và hỏi ân cần, tha thiết:
– Bộ mẹ hầm dái dê với thuốc Bắc, nấu ngầu pín với củ sâm, bố vẫn không hồi phục hả?
Mẹ nhìn xa xăm ngoài sân nắng. Càng nhìn, tôi càng thấy mẹ vẫn còn đẹp. Tóc chưa có mẹ sợi bạc. Người bà vẫn còn phương phi phốp pháp. Như thế mà lại gặp ông chồng liệt dương thì phí. Mẹ trả lời giọng trầm:
– ối giời. Ông ấy thích thì mua cho ông ấy ăn cho ngon miệng. Còn cái món kia thì nó đã “đi ngủ ” bảy tám năm nay rồi còn gì. Từ năm ba mươi tám tuổi đến nay, mẹ sống để mà sống. Còn chăn gối với bố con thì như nước ốc để nguội. Ông ấy, nói đáng tội, vẫn thương yêu mẹ như ngày nào. Nên để cho mẹ đỡ thèm, ông ấy chỉ làm bằng miệng bằng tay. Mà nhưcác con biết đó, có cái gì qua được kiểu trời cho, là phải gần nhau.
Nhìn chúng tôi như dò ý rồi mẹ tiếp:
– Đôi lần vắng bố, mẹ có tự làm bằng chuối, bằng củ cải bằng dưa leo. Mà rồi nó sao vẫn nhưđói bụng mà cứ phải ăn rau. Bụng có no mà vẫn xót, vẫn thèm cơm. Như lúc nãy xong rồi, mẹ thỏa mãn phần nào, mà vẫn thấy cô đơn, thấy trống trảl. Nó không thật, mà nhất là mẹ mệt hơn những lần gần nhau với bố lúc bố hãy còn khỏe. Bởi thế, các con có lấy chồng, hãy kiếm những ông không cao tuổi hơn mình quá.
Lúc còn đi học mẹ đâu có biết gì. Thấy ông thầy giáo của mình (tức bố các con) có duyên, giảng bài hay, thế là mẹ yêu và kết hôn. Chả nghĩ gì đến tuổi tác chênh lệch. Bây giờ mới chịu cảnh phòng loan giá lạnh. May nhờ Oanh nó có mấy cuốn báo sách người lớn của Mỹ, và có “cái ấy” mẹ mượn tạm mà dùng, không thì…
Tôi ôm mẹ thật chặt với niềm thông cảm rạt rào, và thương mẹ quá chừng sau khi mẹ tự thú hết những gì mẹ đang chịu đựng. Tôi đi rót cho mẹ một ly nước.
Rồi không hiểu sao từ phút đó, ba chị em tôi quấn quít săn sóc bà đủ mọi thứ kể cả phần sinh lý. Mẹ trở lại tươi tắn yêu đời hơn. Chúng tôi hay lân la ở phòng bà trò chuyện thân thiết. Mẹ nhìn tôi nhớ lại đêm qua bà thấy tôi dắt tay Quân vào phòng, rồi bà khuyên:
– Và cũng không nên kết thân hay lấy chồng trẻ hơn mình! Đàn bà mau già lắm. Lúc ấy nó bỏ mình có vợ hai, vợ ba thì mình cũng chết. Mà ghen là liều thuốc độ làm tàn phai nhan sắc chóng lắm đấy con. Tôi cũng phải thú tội với mẹ:
– Thưa mẹ, con chơi qua cho biết thôi. Mặt hắn búng ra sữa ai mà lấy được. Thực ra, Quân là bồ của chị Oanh đấy!
Mẹ nhìn chị Oanh bằng đôi mắt mở lớn, há miệng ngạc nhiên:
– Giời ơi! Chị Cả ! Nó bé thua con đến dám phải bảy tuổi. Sao con lại bồ với bé con thế?
Chị Oanh thành thật thưa lại:
– Thì con cũng chơi qua cho biết chứ có kết tình kết duyên gì đâu mà mẹ sợ. Bồ của con bây giờ là John như mẹ đã biết.
Chị Oanh nhắc đến tên John làm mẹ nhớ đến những chàng Mỹ cởi truồng trong cuốn Playgirl, những chàng đã giúp mẹ tưởng tượng trong khi thủ dâm. Mẹ cười mim mím rất có duyên:
– ừ thằng John đó được đấy con? Nó to con, đẹp trai, khỏe mạnh và còn trẻ, lại có học, có địa vị. Mẹ mừng cho con?
Chị Oanh ngồi thật sát bên mẹ thì thầm:
– Hắn dâm lắm đấy mẹ? Một đêm phải ba bốn lần. ảnh làm có khi con mệt đang nằm ngủ, vẫn còn nằm trên người con mà chơi cho đến gần sáng. Không biết nó ăn uống cái giống gì mà khỏe thế. Dâm quá con cũng ngán. Ngán là nó lại tò mò tìm con khác. Với lại mẹ biết không, tại con có một lúc ba thằng. Trắng có đen có. Tại con có số đào hoa hay sao ấy mà. Cứ anh nào đẹp trai, to con, có địa vị con rớ vào là dính. Mà dính cứng mới chết chứ, mẹ ạ. Rồi ngoài ra, con còn lai rai với một vài cậu học trò nhỏ tuổi cỡ Quân…
Đúng là kẻ ăn không hết, người nhịn thèm. Mẹ nghe chị Oanh khoe dàn kép của chị mà nhỏ nước miếng. Mẹ lại nhìn xa xăm nhưđang theo dõi một ý nghĩ nào đó. Yên lặng một lát, mẹ nhìn xuống, hơi đăm chiêu. Chị Oanh sợ không biết có làm mẹ phật lòng điều gì chăng, nên vội vã:
– Con có làm mẹ giận điều gì không? Cho con xin lỗi Mẹ gượng cười, ngồi thu người lại:
– Đâu có Mẹ bâng khuâng vì nghĩ con tốt phúc quá !Mẹ vừa hãnh diện cho con vừa buồn cho duyên sô của mẹ…
Chị Oanh đã bắt được mạch của mẹ. Vả lại lúc nãy đứng nhìn trộm mẹ thủ dâm, chị và tôi có nghe mẹ rên: “Ein đang đụ cặc Mỹ đây Lộc ơi! ” Nên chị bạo dạn hỏi: .
– Theo mẹ tụi con có nên lấy Mỹ không?
– Mẹ đồng ý hai tay. Ai họ chống việc lấy Mỹ có lẽ để làm cho vẻ ra mình là người đạo đức. Như bố con chẳng hạn. Mồm thì chống, không ưa Mỹ, không đồng ý cho các con gái yêu Mỹ, mà tay thì nhận đủ thứ quà cáp đắt tiền của Mỹ. Mẹ nghĩ người Mỹ họ khôn đáo để. Vũ khí của họ là đạo quân đẹp trai, to con, tung tiền ra mua cả những gì họ thích. Dân bị trị như mẹ con mình, như cả nhà mình rất vui vẻ để họ xâm chiếm, không một lời phiền trách. Mẹ khẳng định là ai chống Mỹ là những người chưa hưởng được bỗng lộc của người Mỹ. Còn như đã hưởng, dù đồ
giả của Mỹ như mẹ lúc sáng nay, đã xem báo dâm in hình đàn ông Mỹ chim to và dài rồi, xin lỗl, không công khal lấy nó thì cũng lén lút mà hiến thân. Con xem nhà mình. Mới chỉ có con kết thân với John mà đồđạt trong nhà như nhà ông triệu phú. Rồi đến Yến, nó đã mang chiếc xe hơi mới toanh về, nó sẽ mang ba giường ngủ, một salon, bộ bàn ăn, hai tủ rượu và còn xin phép mẹ cất cái nhà lên ba tầng… ừa được sướng xác thịt, vừa được giàu sang. Ai mà không bán thân, bán nước. Nó thật với các con chứ ngay chính mẹ đây còn…
Mẹ ngừng ngang câu nói. Có lẽ mẹ muốn nói “Chính mẹ đây còn thèm nữa là… ” mà tội nghiệp, mẹ không dám. Không dám vì sợ các con cười. Nhưng bản thân mẹ thật đã thèm, chẳng những thèm trong trí mà đã có lần chính mẹ đã thốt ra thành lời. Tôi chẳng chút ngạc nhiên. Tại sao phải ngạc nhiên khi mẹ cũng là một con người bằng xương bằng thịt?
Chị Oanh lại hạ giọng tấn công:
– Mẹ con ruột thịt, con hỏi thật mẹ. Nếu con giới thiệu mẹ cho một chàng Mỹ. Mẹ có dám đi chơi với họ không?
– Chị Oanh thả một quả bom ngàn cân. Nó tương tự như câu chị Yến đã hỏi bố: ~’Bố nhận lời lấy chiếc xe thì con mang vào sau nhà đậu. Không bằng lòng con cứ để nó nằm đó, ngoài đường. ” Trong lòng mẹ, tôi biết chắc chắn mẹ giao động vì câu hỏi quá bất ngờ đó của chị Oanh. Nhưng bên ngoài, mẹ giả tỉnh bơ, nhưng lại cúi xuống suy nghĩ. Mẹ bị dằn co bởi đạo đức và sự cám dỗ. Phần vì bố tôi còn sống sờ sờ ra đó. Mẹ đâu có thể làm một việc bôi xấu danh giá.
Nên mẹ lắc đầu, mà không nói. Chị Oanh lại bủa thêm:
– Hay là để con sắp xếp cho mẹ gặp và “đi lại” vài lần cho đỡ thèm. Mẹ sc thấy nó lạ lắm, hấp dẫn lắm…
Bây giờ thì mẹ mới chịu nói:
– Không! Mẹ không muốn bố con buồn. Mẹ không muốn thiên hạ khinh khi. Dù gì, giấy rách phải giữ lấy lề con ạ ! Lén lút thủ dâm với cặc giả, nhìn hình đàn ông cởi truồng miệng nói bậy là đang đụ với Mỹ, đã là quá rồi. Thôi, mẹ không dám tiến xa hơn nữa đâu. Mẹ sợ…
Nghĩa là mẹ sợ bố buồn, sợ thiên hạ khinh khi. Còn nếu không có hai điều kiện đó thì tất cả sẽ de dàng với chính mẹ. Nhưng chị Oanh không muốn tấn công, đàn áp thêm vì thấy lập trường của mẹ tuy yếu, mà bên ngoài mẹ vẫn từ chối. Nên chị bắt qua chuyện khác:
– Con với Hiền với Yến đã ngủ qua với Quân tại nhà này. Thằng bé nhỏ tuổi mà tài khá cao. Đúng ra, ngủ với Mỹ có cái thú khác. Làm tình với trẻ con có cái thú khác. Dĩ nhiên cái sướng thì giống nhau, nhưng tình cảm và sự khoái lạc trong lúc chơi thì hoàn toàn khác, mẹ ạ.