VN88 VN88

Ôi cái cặc vĩ đại của dân tộc – Truyện 18+

Bố tôi quắt mất nhìn Dũng. Ông nghi Dũng đã làm chuyện bất lương mới có tiền mua chiếc xe như thế Ông hỏi:
– Ai mua chọ mày đấy hả Dũng?
Thưa bố con không biết. Trưa nay bỗng tự dưng có cái ông giao hàng, vào nhà mình hỏi tên con, bất con ký vào cái giấy, rồi glao cho con chiếc xe mới này. Con cứ tưởng là bố mua cho con… Lúc ấy có mẹ thấy…
– Tao làm gì có lấm tiền để mua cho mày? Mày, mày..

Bố muốn nói gì đó mà rồi khựng lại. Ông miên man suy nghĩ đến những điều đã xảy ra cho gia đình tù tối hôm qua. Thật là khó giải thích cho êm xuôi. Một cái tủ lạnh rồi bây giờ đến chiếc xe gắn máy. Ai mua? Tại sao những món hàng đắt tiền như thế lại cứ lững thững vào nhà này?

Tôi thấy chị Oanh, chị Yến cứ đứng nấp sau tấm màn cười chúm chím. Ông John của chị Oanh đang tung những lực lượng tiền đạo vào bủa vây gia đình tôi Tội nghiệp bố! Bố chưa biết rằng trong phòng chị Oanh chứa đầy sách khiêu dâm bằng tiếng Mỹ.

Trong phòng tôi, dưới gối có con cặc giả rung tự động. Và chị em tôi đã cùng một đêm mất hết trinh tiết. Và điều tệ hại hơn nữa, suốt tám tháng qua, ngày nào chị Oanh cũng đến đụ John tại nhà, mà nào bố tôi có hay biết điều gì?
Bố nhìn mẹ tôi như muốn hỏi. Mẹ tôi ôn tồn nói:
– Thì mặc kệ nó. Ai có điên vác của đến cho mình xài thì mình cứ xài. Việc gì bố nó phải thắc mắc. Thời buổi khó khăn, gạo châu củi quế. Blết đâu trời thấy ông nghèo và liêm khiết quá nên ban ân cho không biết chừng…
Bố dõng dạc quyết liệt:
– Nhưng thánh hiền bảo đói cho sạch rách cho thơm, bà nghe chửa? Tôi đã dạy cho trẻ con như thế thì mình phải…

Bố nói tớị đó bỗng ngưng, vì ngoài cổng, xuất hiện một chiếc xe truck vừa đậu. Một gã thanh niên cầm tờ giấy bước vào:
– Dạ thưa chào cụ. Cụ cho cháu gặp ông Cẩn, chủ nhà này.
– Tôi là Cẩn đây. Cậu tìm có việc gì?
– Bẩm cụ, xin cụ ký vào giấy này để cháu giao hàng.

Bố liếc nhìn tờ biên lai. Rõ ràng tên bố và địa chỉ nhà này. Danh sách hàng hóa gồm hai quạt máy, mộtkét rượu Remi Martel, tám két bia, hai két nước ngọt.

Bố bàng hoàng, mặt ông hơi tái. Người gìao hàng sốt ruột bao nhiêu, bố càng chậm rãi bấy nhiêu. Bố đang đứng giữa lằn mức của sự cám dỗ và đạo đức. Ông hơi “nghiêng” lệch qua một bên, muốn thò tay ký biên nhận nhưng vì bà cụ ngồi đó, Dũng đứng đó. Bởi vì nãm phút trước đó, ông đã dõng dạc tuyên bố “đói cho sạch rách cho thơm.” Nên ông lại vờ hỏi người giao hàng:
– Chú có giao hàng lộn địa chỉ không?
Người giao hàng tưởng bố diễu nên cười và thúc dục:
– Bẩm cụ cháu không dám. Xin cụ ký nhanh cho cháu giao hàng.
Và cũng nhưlần trước, ông nguệch ngoạc ký cho có.

Người ta mang vào nhà những thùng hàng to tướng. To đến gần như phòng khách không còn chỗ chứa. Trẻ con và lối xóm lại túa ra tò mò nhìn. Bố đứng như trởi trồng, miên man với bao ý nghĩ và thắc mắc mà bố không sao tìm được câu trả lời: “Ai là chủ nhân những kiện hàng này?”

Trong khi đó, mẹ tôi và Dũng cứ từ từ khui các thùng hàng, lấy bia, nước ngọt và rượu chấtđầy chiếc tủ lạnh mới tinh. Hình như bố không thích nhìn mà vẫn đứng đó nhìn. Có hai ba đứa bé con đến săm soi sờ mó chiếc xe của Dũng. Bốtự động đuổi chúng ra và đi ra khóa cổng.
Khi trở vào bố nói với Dũng:
– Xe đó của ai họ giao nhầm nhà mình đấy con!

Con mang nó và nhà giữcho người ta. Để ngoài này… bố sợ có kẻ nhám tay, nó cuỗm mất, mình không có tiền đền cho người ta.

Bố nói với Dũng như thế. Nhưng kỳ thực ông muốn Dũng mang xe vào trong nhà cất cho an toàn. Ông còn cẩn thận dùng chiếc khóa của xe đạp ông khóa thêm vào chiếc xe của Dũng. Có ai lại để xe vào nhà bếp bao giờ. Mà bố muốn thế! Cho chắc ăn.
Bữa cơm tối hôm đó tôi ngồi cạnh chị Oanh. Bố im lặng ăn cơm. Có một cái gì đó trong mỗi người mà chẩng ai dám nói ra. Chỉ có mình thằng Dũng thơ ngây:
– Chiếc xe mới này chạy còn nhanh hơn xe hơi.

Từ đây đến trường con chạy không đến mười phút. Lúc trước, mỗi buổl sáng con cuốc xe đạp, trời nấng mồ hôi nhễ nhại, thở hộc tốc, có khi mất cả 45 phút chưa tới. Đi xe này, bạn con và cả trường ai cũng trầm trồ thèm muốn…

Chị Oanh đá.nhẹ chân tôi. Tôi liếc nhìn bố. Bố có nghe Dũng nói mà ông vẫn làm nghiêm. Một lúc sau ông nói:
– Đi học thì đi xe đạp được rồi. Để chiếc Honda đó ở nhà Mang vào trường thì không trước thì sau cũng bị quân glan nó “chớp” đấy con. Dũng! Con nghe bố đi!
Chị Oanh lại đá mạnh chân tôi và nhìn tôi cười. Bố vờ mắng mẹ tôi:
– Còn bà này. Rượu với bia của ai, sao bà lại khui ra cho vào hết tủ lạnh vậy. Nhỡ ngộ…
Mẹ khéo léo:
– Thì mình làm phước ướp lạnh giùm cho họ. Họ có đến nhận họ lại cám ơn mình chớ có sao đâu. Nhưng bố nhìn năm sáu lon nước ngọt ướp lạnh nàm rải rác trên bàn. Chúng đã được khui ra và đã được uống, nên bố thấy có nói thêm gì nữa cũng thừa và đôi khi lố bịch sống sượng. Không phải chị Oanh ác ý mà im lặng. Chị sợ cái nghiêm khắc của bố mà phải giữ kín miệng.

Cơm xong, bố xuống bếp dắt chiếc Honda của Dũng lên phòng khách, dựng cạnh chiếc tủ lạnh, vì theo ông nhà bếp cũng chưa an toàn. Rồi bố ngồi đó vừa xỉa răng vừa ngắm nhìn hai tài sản đắt tiền, mới toanh. Mũi ông hơi hỉnh hỉnh. Làm như ông muốn cười rộ lên cho sướng mà không dáin. Vì làm như thế ông ngượng với mẹ, với chúng tôi. Vì làm như thế là ông đi ngược lại câu “Đói cho sạch rách cho thơm. ”

VN88

Viết một bình luận