Tôi với chị Yến khoác nhanh áo ngủ chạy ra, đã thấy chị Oanh và Dũng ngoài phòng khách và chiếc xe Honda không còn nằm đó nữa. Tôi hết lo âu vì hiểu ngay bố đã đi đâu:
– Chỉ có thế mà mẹ không biết. Bố đợi cả nhà ngủ, ông mang chiếc xe Honđa của Dũng ra chạy thử cho khoái. Thế thôi. Không tin cả nhà ngồi đây, một lát bố sẽ chạy về cho xem.
Đúng như lời tôi tiên đoán. Hai mươi phút sau, chiếc Honda ngừng một tiếng “két” ngoài cửa. Bố bước xuống dẫn xe vào tấm tắt khen, không thèm nhìn chúng tôi:
– Tụi Nhật Bản văn minh thật. Xe chạy êm ru và nhanh như tên bay. Bố chạy một vòng xa lộ về đây, sướng không tả được. Của ai mà nó lại vào nhà mình thế này?
Ông khoái quá khen chiếc Honda mà quên rằng cả nhà đã thức dậy chờ ông về. Nói xong bố hơi ngượng:
– Mà sao cả nhà… khuya quá rồi… Sao chả ai chịu đi ngủ?
Mẹ cười cười, bà nói một câu quái ác làm bố ngượng chín người:
– Còn làm sao nữa ! Tại vì nửa đêm bỗng thấy mất ông. Chúng tôi lo, chúng tôi thức dậy đi tìm ông. Ai có ngờ…
– Ừ thì tôi cũng thử xem chiếc xe nó chạy ra sao. Chứ cứ nghe người ta khen xe Nhật hoài mà gia đình mình thì đâu có dịp chạy bao giờ. Không chê vào đâu được mẹ nó ạ ! Mai tôi sẽ chở bà đi dạo một vòng Sài Gòn…
Rồi ông dắt vào, khóa kỹ, còn trùm lên một tấm ra màu trắng tinh. làm như bố sợ chiếc xe bị lạnh. Chị Oanh cười chúm chím. Tôi nghĩ rằng rồi đây, sau khi chị Yến đã đụ với Alex, căn nhà chật hẹp này sẽ không còn có chỗ để chứa đồ PX của Mỹ nữa cho xem.
Tôi đang nghĩ như thế thì chị Oanh hỏi:
– Cái ấy của chị đâu. Cho chị mượn lại một đêm.
Tôi kín đáo vào phòng gói con cu giả đem trả lại cho chị Oanh, không quên chúc chị: Enjoy it! Hãy hướng đi nhé !
Khúc nylon có gắn pin này bây giờ là người tình lý tưởng của cả ba chị em tôi. Vừa an toàn không sợ bị mang bầu, vừa to dài và chơi bao lâu cũng được và bất cứ lúc nào. Hai hôm sau, một tiệm bàn ghế đến giao cho bố tôi một cái bàn ăn dài cùng mườl chiếc ghế loại khảm sơn đen của ý, một cái tivi 35 inches, một bộ radio,video, cassette, máy hát đa với hai cái loa khổng lồ hiệu Sony. Rồi bàn ủi, khăn trải bàn, chén đa, ly cốc v.v… cứ tuần tự “tiến” vào chiếm trọn “căn cứ” của bố. Bốchỉ thấy toàn “quân lính” mà không thấy người chỉ huy. Vậy mà chúng ticn đến đâu, bố tôi đầu hàng đến đó. Bố đã đầu hàng trong sung sướng thoả mãn mới chết chứ! Và dĩ nhiên chòm xóm đã bàn ra tán vào về gia đình tôi. Nhưng bốvẫn giả điếc, giả câm, giả mù để không còn thấy thị phi xì xào to nhỏ.
Bây giờ, nhờ những món hàng tràn đến, bố đã đoán được chủ nhân mua nó là ai. Tình tình ông có vễ hiền hòa dễ chịu hơn. Không hở một tí là cằn nhằn cau có như lúc trước nữa. Cho đến một hôm, sau khi đi dạy xong, chị Oanh dẫn theo John, đại Tá John về nhà.
Oanh không báo trước. John rất đẹp trai, trong bộ quân phục thẳng nếp, bỏ nón ca lô vào cầu vai, cúi đầu chào bố tôi bằng tiếng Việt trọ trẹ:
– Con kính cẩn chào bác.
Chị Oanh nói đúng. John có nét đẹp trông giống như Alain Delon thật. Hèn chi! Bất giác tôi cũng bị lôi cuốn bởi John. Sau câu chào của John, bố bắt tay và trả lời:
– Cám ơn Đại Tá. Mời Đại tá ngồi.
John không hiểu câu nói nên nhìn Oanh. Bố tôi nói tiếp:
– I thank you and please sit down.
Mẹ rót nước mời John. John nói bằng tiếng Mỹ:
– Hai bác có thích và vừa lòng những món quà cháu gửi biếu không?
– Thật là cám ơn. Bốbảo John. Chúng tôi rất vừa lòng.
John đưa ra một gói quà khác. Đó là chiếc hộp đựng cái đồng hồ Rolex thật đẹp. Và một gói khác đựng xâu chuỗi ngọc tặng mẹ. John “đánh” tới tấp. Bố đỡ không kịp. Hai ông bà chới với, sững sờ, trông như hai võ sĩ vừa bị thoi, bị tấn công liên tiếp bởi những cú đấm ngàn cân. Tôi đứng một góc để nhìn và để thương hại cho bố tôi, cho thận phận của một công chức nghèo như bố.
Nhờ con cặ c giả mà chị em chú ng tô i sống gần nha.u hơn, thân thiện và hiểu biết nhau hơn. Như vậy thì hai chị tôi chẩng có cái nốt ruồi đặc biệt mọc ở mép lồn mà rồi cũng dâm đâ u có kém gì tôi đâu? Chị Oanh nhờ John đặt mua thêm hai con cặc giả nữa. Một con vừa rung vừa ngọ nguậy. Còn một con thì là hai cọn ghép chung nhau để hai người đàn bà có thể vừa đút vào lồn vừa chơi lẫn nhau thoải mái. Cặp này chị Oanh riêng tặng tôi với chị Yến. Không đêm nào chúng tôi không “đụ ” nhau, ngoại trừ những ngày có kinh. Còn thì tôi với chị Yến mê mẫn, say sưa. Chúng tôi gần như ghiền thủ dâm với hai con cặc giả này.
Thấy hai chị có hai ông bồ có cấp bực cao, giàu có, tôi cũng ghi tên vào học Hội Việt Mỹ. Thật ra, tôi vào đó để kiếm kép Mỹ chứ Đại học Sư phạm đã dạy cho tôi quá thừa kiến thức Anh ngữ vì tôi đã đã chọn ngành giáo sư sinh ngữ. Hôm sinh nhật của John nhằm ngày thứ Bảy. Sáu giờ khai mạc mà mới ba giờ khách của John đã đến thật đông đủ. Khách của John toàn là những sĩ quan cao cấp, các bà Mỹ làm ở tòa Đại sứ, ở USAID đến dự. Mẹ và chị Oanh làm chả giò, bún bò Huế và đặt thêm ở ngoài làm gỏisứa, bánh bèo, bánh nậm, chạo tôm và cua rang muối.
Nguyên cả xóm tôi, dân chúng kéo tới để chiêm ngưỡng một việc vô cùng lạ lùng. Nhà ông giáo Cẩn đón Mỹ ! !
Tôi nghi là John đã thực tình yêu thương chị Oanh nên đã tổ chức buổi lễ sinh nhật của chàng như một cuộc ra mắt của đàng trai trong nhà tôi. Sau hôm lễ sinh nhật, dĩ nhiên John càng gửi quà cáp loại hạng sang đất tiền đến tặng bố và mẹ tôi. Tay bố như đã lỡ nhúng vào chàm. Ông có rút ra thì bây giờ tay cũng đã dính bẩn rồi. Điều bố sợ nhất là những tiếng thị phi của mọi người trong xóm. Mà cả xóm nơi tôi ở thì người ta đã bàn tán đầy tai. Nào là nhà ông giáo Cẩn sắp có rể Mỹ. Nào là ông sắp cất nhà ngói. Nào là bà Cẩn sắp làm chủ một hãng thầu giặt đồ Mỹ v.v…
Những người xưa kia thân tình với bố tôi bây giờ không còn đến nữa. Ngược lại, có những ông bà lâu nay chưa hề nói chuyện với mẹ thì trở thành thân thích. Thân thích để dò la đường giây làm ãn buôn bán đô la, chạy hàng PX Mỹ. Nhà tôi bỗng tấp nập người ra kẻ vào. Và Đại tá John cũng đến thãm chị Oanh thường xuyên hơn, đón Oanh đi chơi công khai hơn. Có khi cả đêm chị Oanh không về nhà. Mỗi lần đi chơi với John về là chị mang về nhà đủ loại quà để trám miệng bố. Dần dà bố đâm quen. Gần như bố chẳng còn quan tâm đặc biệt gì đến cuộc sống riêng tư của chúng tôi nữa. Mọi sự đã muộn màng, vì các đứa con gái cưng quý của ông bây giờ đều đã có kép Mỹ.
Sau hai tháng vào Hội Việt Mỹ để tìm kép, tôi chớp được một ông thầy Mỹ. Ông không phải là sĩ quan, nhưng là ỉnột nhân viên cao cấp trong tòa Đại sứ Mỹ. Tôi chọn anh chàng này vì chàng đẹp trai, to cao. Đẹp hơn kép của chị Oanh nhiều. Nhưng chỉ được hơn một tháng tôi chán, xa chàng để tìm một người kép khác chỉ vì chàng làm tình yếu như sứa. Mới trèo lên người tôi đụ chừng mười phút là chàng đã “xong” rồi. Tôi chưa kịp sướng. Chỉ mới bất đầu nổi hứng thì chàng đã ôm cứng tôi bắn tinh ào ạt vào lồn tôi, rồi nằm lăn ra thở dốc.
Tôi đã từng chơi cặc giả hàng giờ, mà cặc thật lại yếu như thế thì làm sao tôi chịu nổi! Một đêm, tôi vào phòng chị Yến, hỏi dò xem chị đã bắt đầu đụ thằng kép Trung tá của chị chưa. Chị Yến gật đầu và tá m tình:
– Rồi. Tuyệt trần. Đụ Alex rồi, chị không còn muốn chơi cặc giả nữa, Hiền ơi! Mỹ đen họ khỏe quá. Hình như trời cho họ như vậy để bù trừ vào cái màu da bị khinh khi chếdiễu. Em có thấy người da đen rất xuất sắc ở các ngành vũ nhạc, thể thao. Vô địch hoàn cầu thường là người da đen. Chị phải bảo Alex là thần tượng, là thiên tài về xác thịt. Không chê vào đâu được. Hai ngày sau khi hai chị em mình “đụ ” nhau, chị đi tìm Alex và bảo chàng đưa chị về nhà chàng ở đường Cách Mạng.
Đó cũng là một villa sang trọng có người ãn kẻ ở đàng hoàng. Alex ngạc nhiên thấy bỗng dưng chị nôn nóng đòi đụ nên khi về đến nhà, Alex đưa chị vào cùng tắm chung. Khi chàng cởi đồ, quả tình chị có giật mình vì thấy con cặc chàng to và dài quá cỡ. Nó to gấp rưỡi con cặc giả mà chị em mình vẫn đụ. Lúc tấm chung với chị con cặc Alex cương lên và dài như con cá lóc vừa vớt dưới nước lên. Chị đã phải quỳ ngay xuống, nâng con cặc của chàng lên mà hôn như hôn một đứa bé. Nước ấm trên vòi tắm vẫn tuôn xối xả trên tóc chị, trên người chị. Alex đứng chống nạnh, nhìn xuống xem chị bú cặc chàng một cách ngon lành.