Gerald quẹo qua chỗ hốc cây. Tôi thì đi thẳng qua đường. Tôi tìm đám thằng Luke nhưng không thấy chúng. Lũ khỉ. Chắc chúng bỏ lên tiệm trò chơi điện tử trước rồi.
Lúc tôi đang còn bối rối không biết nên chờ xe buýt hay kêu một chiếc taxi thì một chiếc Ford trờ tới. Thằng Gerald ngồi đằng sau, hạ kiếng xuống và mời tôi vào. Thôi kệ, đi ké cũng tốt.
– Cậu đi đâu?
– Tôi muốn đến phố Main, chỗ tiệm điện tử New Line.
– Rất sẵn lòng. Chổ đó cũng nằm trên đường về nhà tôi. Chú Thomas cứ đi bình thường nhé.
Nó giàu thật, có cả tài xế xe riêng.
Chạy được qua hai ngã tư thì thằng Gerald khui một chai nước suối. Tôi đang khát khô cổ họng. Tôi nhận lấy nó và uống một nửa chai. Tôi nghe tiếng nó cười khanh khách.
Vừa lúc đó, chiếc xe thắng vội. Tôi làm đổ toàn bộ chai nước lên người. Thiệt là tệ.
Xe dừng trước tiệm điện tử. Thằng Gerald ngỏ ý theo cùng. Tôi thấy bực. Cả hai mới bắt đầu nói chuyện có vài chục phút mà nó táo tợn quá. Nhưng thôi kệ.
Tôi và Gerald tìm bọn thằng Luke ở khắp nơi nhưng không gặp mặt. Bọn chúng biến mất một cách kinh dị và bỏ tôi một mình với thằng Gerald. Cả hai đứa không biết nói gì còn đám người xung quanh thì cứ liên tục nhìn chúng tôi. Hình như họ chưa bao giờ thấy hai người đẹp trai đi cùng thì phải.
– Tớ và cậu chơi bắn súng nhé.
– Ờ thì cũng được. Tốt thôi.
Nó hạ tôi đo ván với điểm số cách biệt 150-78. Tôi cực kì thất vọng. Tôi đã nghĩ mình là trùm trò này. Tôi thua nó hai ly nước và một gói snack. Tôi đi mua chúng trong lúc Gerald chọn một cái bàn. Khi tôi quay lại, trên tay Gerald là một bông hoa hồng đỏ thắm. Tôi mở to mắt và nhìn nó.
– Cái này là tặng cậu. Chúc mừng cậu đoạt chức vô địch cuộc thi bơi sải 200 mét.
– Tôi…
– Cậu cứ nhận đi, đừng ngại. Tớ thực lòng muốn làm bạn tốt của cậu. Tớ thấy cậu lúc nào cũng lạnh lùng và rất khó gần. Thú thật là tớ rất muốn làm quen với cậu từ lâu lắm rồi.
Tôi kéo cái ghế, đặt thức ăn lên bàn và ngồi xuống. Tôi nhận lấy bông hồng từ tay nó và gật đầu
– Cám ơn ý tốt của cậu. Tôi cũng phải tìm mua cái gì đó để chúc mừng cậu về nhì – tôi nói một cách đầy lịch sự.
– Hay quá! Cậu tặng tớ một cái khăn mù soa nhé. Sát nhà tớ có bán một cái đẹp lắm. Tớ nghĩ cũng rẻ thôi. Cậu mà tặng tớ thì hay tuyệt.
Cái thằng… thật trơ trẽn. Tôi mà đi với nó từ rày về sau thì không thèm nói lịch sự nữa.
– Ừ. Tớ sẽ tặng cậu ngay. Cửa hàng đó ở đâu nhỉ?
Gerald dắt tôi đến tận cửa hàng. Ở đó có bán mọi thứ, từ dây nịt, đồng hồ, ví tiền cho đến vớ và quần lót. Thằng bạn trên trời rơi xuống lựa chọn chăm chú giữa hai cái khăn, một cái 4 đô và loè loẹt, một cái 6 đô và nhã nhặn. Thân thể nó thỉnh thoảng run nhè nhẹ. Trước sự ngạc nhiên của tôi, nó chọn cái 4 đô.
– Cậu chắc là cậu thích cái này chứ?
– Sure – nó gật đầu – cái này cũng đâu có tệ, mà giá rẻ nữa chứ.
– Nhưng cái kia đẹp hơn mà!
– Tớ có một cái giống vậy rồi, chỉ khác màu. Tớ chuyên đi sưu tập những chiếc khăn tay. Cậu có muốn xem chúng không? Nhân tiện cậu có thể xem mô hình các vũ khí của quân đội thuỷ quân lục chiến.
Nó khéo léo đến nỗi tôi không thể nào từ chối.
– Phòng cậu đây sao? Đẹp và lớn nhỉ.
– Như cậu thấy đó, bố mẹ tôi luôn vắng mặt. Lần này họ chỉ đi có ba hôm. Mấy lần trước thì đi thường xuyên và cả tuần lễ. Bởi vậy phòng tôi có đầy đủ đồ chơi từ bé. Tôi sẽ không buồn khi thiếu cha mẹ.
– Cậu sướng nhỉ?
– Không đâu. Thật ra tôi cô đơn lắm. Tôi không có ai là bạn thân thực sự cả. Còn cậu thì lúc nào cũng có bạn bên cạnh. Cậu thân với Luke lắm phải không?
– Ờ. Nhưng gần đây nó hay kiếm chuyện với tôi. Tôi nghĩ nó thích cái vị trí số 1 hoặc số 2 hơn.
– Ban đầu tớ thấy chuyện đó nhảm nhí lắm. Nhưng khi biết người ganh đua với tớ là cậu, tớ thấy thích hẳn lên. Tớ rất háo hức chờ đợi kết quả. Tớ muốn biết trong hai chúng ta, ai là người chiến thắng.
– Tôi nhường cho cậu đó. Tôi không thích bị nhòm ngó nhiều quá. Tôi vốn trầm tính mà.
– Lại thêm ít nói và lạnh lùng. Lúc nào mặt cậu cũng khó đăm đăm. Không ai nói cho cậu nghe cậu cười đẹp lắm à?
– Còn cậu thì lúc nào mặt cũng nghếch lên. Có bữa thì đạp vỏ chuối.
– Thật ra tớ ngước nhìn cậu đó chứ. Ai biểu cậu cao 1m9 làm chi. Cao hơn tớ những 10 phân.
Tôi chớp mắt đúng ba cái.
– Cậu nhìn tôi???
– Ừ đúng. Tớ không hề phủ nhận từ đầu đến giờ. Ducan. Thật sự tớ chú ý đến cậu. Chưa ai làm tớ phải quan tâm đến nhiều bằng cậu.
Không khí xung quanh tôi nóng hẳn lên. Mồ hôi quanh sống lưng tôi đổ ra ướt đẫm. Tình hình trở nên căng thẳng và nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
– Cậu đừng có sợ. Được một người thích thì có gì mà phải sợ chứ?
– Trời ạ. Tôi không biết phải nói gì bây giờ.
– Cậu không cần phải nói.