Tina không hiểu điều gì đã xảy ra với chồng, sao thấy chồng hơi xa lạ những lúc gần đây. Tuy thế nàng không hỏi cũng không rằng, cho là sự mệt mỏi của chồng sau những ngày làm việc mệt nhọc.
o0o
Đã hơn một tuần trôi qua, Sinh sống trong đau khổ . Cái khổ trong cái cuộc sống quá hạnh phúc mà không ai hiểu dùm được cho Sinh, ngay cả chính vợ của Sinh. Cái khổ đó có phần còn nhẹ nhàng hơn nếu giờ đây Tina tuyên bố ly dị với chàng, dù rằng Sinh yêu Tina hơn bao giờ hết, yêu hơn yêu chính bản thân mình. Chuyện gì đây đã xãy ra ? Tại sao cái ước muốn kỳ dị của Sinh là thế ?
Cái khổ của Sinh đã thế càng thêm dày vò thân xác Sinh, như mới gần đây thôi, Sinh lại khám phá thêm một chuyện. Cha mẹ Tina sống ở Đà Lạt, cái nơi mà Sinh sinh trưởng và lớn lên cùng với thằng em trai 10 tuổi và đứa em gái út 9 tuổi. Cái tên ông bảy Bình và bà năm Ngọc gần như là đã hằn sâu trong tư tưởng của chàng, vậy mà Tina lại gọi là ba má!
Tina chồm qua bẹo vào má chồng nói những tiếng yêu thương. Thường thì những lúc Tina cần hơi ấm của người đàn ông, nàng hay tỏ vẻ âu yếm bằng cách bẹo má chàng, hay hôn lên trán chàng. Hay như những lần trước đây, nàng được Sinh khuyến khích nên chủ động trong chuyện ái ân vì chàng thích được thế. Giờ đây Tina lại choàng tay ôm lấy chồng, lần bàn tay xuống tìm dương vật chàng. Để kích thích. Quá đột ngột, Sinh dùng tay hất mạnh Tina ra . Tina thực ngỡ ngàng, hết đi từ ngẫn ngơ này đến ngạc nhiên khác để rồi nàng òa lên khóc như mưa, cho rằng tình yêu của Sinh cho nàng đã hết. Nàng bảo nếu không thương nàng thì thôi, nàng sẽ trở về Canada, xin đừng hất hũi nàng sau bao tháng làm vợ làm chồng. Sinh bối rối không biết giải thích sao cho nàng hiểu. Vội ôm chặt nàng vào lòng an ủi, nói những tiếng yêu thương chàng thốt ra chỉ mong vơi đi sự buồn bả của nàng, song không biết nói sao cho nàng hiểu mối ưu tư thầm kín của chàng.
Đêm đó Sinh ôm Tina trong vòng tay nhưng thật chàng không ngủ được. Bao ý nghĩ mông lung bấn loạn trong đầu chàng. Có thể trên đời này có sự trùng hợp lạ lùng kia ? Tại sao Tina lại họ Trần, lót chữ Hoàng. Tại sao ông bảy Bình và bà năm Ngọc là ba má của nàng ? Phải chăng đó cũng là những sự trùng hợp ngộ nghĩnh, cũng như cái cơ duyên lạ kỳ để cho Sinh lặn lội đường xa đến Canada, để lấy Tina. Sinh chắc rằng điều gì đó không phải! Vì con bé Nga ngày nào sống chung với chàng bị sốt tê liệt hai bắp chân. Lúc Sinh bỏ đi vượt biên con bé đã phải vào bệnh viện. Sau này đến đảo Mã Lai, Sinh thất lạc luôn gia đình từ đó. Nếu Tina thật sự là con bé Nga em gái út của Sinh ngày nào thì hẳn bây giờ nó đã bị què ! Còn Tina vẫn mạnh khỏe, đôi chân dài thon chắc kia ngày nào mà chàng không mơn trớn vuốt ve, đôi môi chàng đã lướt qua đó bao nhiêu lần chàng cũng không nhớ nữa…
Sinh vật vã với những sự suy đoán không có câu trả lời để rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
o0o
Sinh nhẹ nhàng hôn lên môi Tina, hai tay lột từ từ những mảnh áo sau cùng trên người nàng. Bầu vú căn tròn của người con gái tuổi thanh xuân như khoe khoang trước mặt. Sinh vồ lấy say sưa liếm mút. Bàn tay Sinh thong thả từ bờ ngực bò xuống phía dưới, khéo léo tuột quần em gái mình xuống. Tina nhón mông cho Sinh dễ dàng thực hiên. Sinh cũng tự cởi áo quần mình ra. Dương vật Sinh chật bung ra sau lớp vải quần lót bó sát. Hơi nóng hừng hừng thoát ra từ cửa háng. Từ tốn, Sinh choàng xuống ôm Tina trong lòng, lựa thế đâm người về phía trước. Tina lui mình đón nhận từng thớ thịt mình bị xé banh ra bởi cái khúc gân quá cứng của anh mình. Sinh thấy mình thật sung sướng khi đâm thẳng dương vật mình vào người nàng, người em gái mà chàng vừa khám phá ra. Những cái thúc tưởng chừng như không gì sướng bằng khi thực sự được làm như thế … Sinh gác chân em gái lên đôi vai, cái đâm dường như càng sâu hoắm, mỗi cái rướng thịt lại xé thịt chui thẳng vào trong để rồi chạm phải thứ gì cưng cứng thật khoái cảm thì kéo vội ra ngoài. Tina rên. Sinh cũng rên. Hai tay Sinh quều quào bám vào đôi chân em mình. Nắm chặt. Chợt Sinh thét to. Trời ơi! sao cái chân vợ mình bé teo thế này. Tina! Tina! Thiên Nga ! Thiên Nga ! Em là ai ? Em là con Nga, vợ anh hay là cô em gái út của anh ngày nào !
Sinh la lớn trong cơn ác mộng. Tỉnh dậy thấy bàn tay trìu mến của Tina vuốt vuốt trên khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình. Sinh thở phì, cảm thấy thật mệt mỏi và chán chường. Mong muốn cơn ác mộng qua đi, nhưng nó vẫn còn dư âm dai vẳng xâu xé lấy lòng chàng. Vội vã vào nhà tắm, Sinh tẩy gội hết vết tinh khí vừa ra ướt cả quần như tẩy đi sự xấu xa mà chàng vừa mới gây ra trong cơn ác mộng.
Buổi ăn sáng thật ảm đạm không một lời nói nào của Sinh dù cho Tina cố gợi chuyện. Chàng trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó để rồi bật ra thành lời chỉ vỏn vẹn một câu, ?Em hãy kể cho em chuyện ngày xưa lúc em còn nhỏ?. Tina thật ngạc nhiên về lời đề nghị của chồng, nàng vẫn chưa biết điều gì đã xãy ra với Sinh, nhưng cũng thành thật kể rõ từng chi tiết cho chồng mình nghe. Quả nhiên lúc nhỏ nàng bị sốt tê liệt đưa vào nhà thương, nhờ chửa trị kịp thời nên giờ đây nàng mới không bị đi khập khiểng. Nàng sống với ba má ở Đà Lạt với hai người anh trai, năm đó anh lớn đi vượt biên, cả gia đình dọn đi Kinh tế mới vì lý do kinh tế và chính trị. Tin tức thất lạc với anh hai từ đó. Mấy năm sau ba bệnh chết, má buồn sinh bệnh vài năm sau nữa chết theo. Sau đó thì anh ba bỏ vào Sài Gòn lập nghiệp và lấy vợ, còn em đi vượt biên đến Thái Lan và nhờ người Tây bảo trợ sang được tới Canada .
Sinh buồn buồn, chợt buông đũa xuống òa khóc như mưa. Tina gạn hỏi mãi chàng vẫn không nói vì sao. Nàng bèn kéo chồng vào lòng, vuốt tóc chồng thông cảm mối bi thương của chàng, mặc kệ là chuyện gì đó. Tình cờ nhìn lên đỉnh đầu chồng Tina thấy một vết sẹo to lớn, một vết sẹo hình dạng thật lạ lùng chỉ có người gây ra nó mới biết lý do vì sao . Vết thẹo này … một lần vào lúc Thiên Nga 7 tuổi, vì tức giận người anh đã ăn hết bánh của nàng, vớ vội con dao gần đó nàng phang vào người anh Hai, vô tình dao bay xướt ngang đầu, để lại lằn xẹo sâu hoắm.
Tina ôm chầm lấy Sinh gào lên khóc, gọi to ?Anh Hai! Anh Hai! Có phải anh đó không ? Vết thẹo này … Anh … Em … Hai chúng ta …?
Sinh đang sụt sùi nghe em gái gọi cũng òa ra khóc. Hai anh em ôm nhau khóc sướt mướt suốt cả buổi sáng đó . Nguyên ngày đó hai người không ăn cũng không uống chỉ nhìn nhau, nửa thẹn thùng nửa lưu luyến. Cả hai biết rằng tình nghĩa vợ chồng từ nay chấm dứt. Sẽ không còn anh yêu em, hay em yêu anh nữa; không còn những cảnh ái ân mặn nồng nữa. Mai này chúng ta phải ra tòa lập giấy li dị thôi . Sinh nói mà lòng oặn đau vô cùng. Nga lại òa ra khóc.