Xem truyện sec ác mộng khi về nhà là phải địt nhau tới tấp đau hết cả chim. Hoa nhắm mắt lại, hít vào thật sâu. Cô đưa tay lên, kéo dây váy. Chiếc váy dài rơi xuống chân. Một cơn gió thổi qua làm cơ thể cô run rẩy. Cô thoáng chần chừ cởi áo ngực, rồi kéo quần lót rơi xuống sàn ghe. Một dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên mặt Hoa.
Đọc truyện sec ác mộng khi về nhà
Có thể nói Quyền và Hoa sinh ra để cho nhau. Từ vẻ đạo mạo, đẹp trai của Quyền, đến sắc đẹp tươi sáng của Hoa, luôn là đề tài chuẩn mực để so sánh trong đám bạn bè. Hai tuần đầu mỹ mãn của cuộc sống hôn nhân, Quyền lái xe ôtô đưa Hoa về quê ngoại của anh ra mắt họ hàng. Thông lệ là thế, nhưng quả thật quê ngoại của Quyền chỉ còn mỗi bà và Dì Tư.
– Hồi xưa anh học cấp 1 ở đó… – Quyền chỉ qua ô kính xe.
– Đâu anh ? – Hoa nhỏm người nhìn theo anh.
– Cái trường mái đỏ đỏ đó… thấy chưa ?
– Hi hi… Sao trường của anh nhỏ xíu vậy… – Huyên trêu anh.
– Ừm… Cấp một mà… Hồi đó… – Quyền mỉm cười hồi tưởng lại. – Có một lần anh đi học trễ, cửa trường khóa, thế là leo qua tường… Không biết nhảy xuống thế nào, mà đáy quần rách ra tới tận mông… Vậy mà anh không hề biết, tới trưa còn chơi đá cầu tưng bừng…
– Trời ơi… hi hi… – Hoa cười ngất.
– Rồi em biết sao không ? Đến lúc, tụi bạn chỉ cho anh biết… Anh mới phát hiện ra chỗ anh chơi, con gái bu đông nghìn nghịt…
– Ha ha… Anh xạo… – Hoa bật cười đến chảy nước mắt.
– Ha ha… Thật ra thì…. Bọn con gái trốn mất tăm… Không còn một bóng… Ha ha…
Quyền Hoa rôm rả suốt đoạn đường từ Sài Gòn về Đồng Tháp, cứ như chỉ cần bên nhau họ có thể đi khắp thế giới mà không nhàm chán. Nhà ngoại của Quyền nằm bên cạnh đường quốc lộ, phía bên trong lại là một con sông, hai bên xanh mướt hàng dừa nước mát rượi. Vừa đỗ xe lại, Quyền chợt sững người nhận ra nhà bà ngoại khóa trái cửa. Anh lúng túng gọi điện thoại một lúc thì tìm ra số của Dì Tư. Được hay, Dì Tư đưa Bà đi thăm bà con ở Sóc Trăng, vài ngày mới về. Đã vậy, Quyền còn bị mắm một trận vì cái tội về mà không báo trước. Dì Tư đi xa, nhưng chìa khóa nhà vẫn gửi nhà hàng xóm. Vì thế, Quyền Hoa quyết định ngủ lại một đêm để sáng mai về lại Sài Gòn.
Xem phim sec ác mộng khi về nhà
– Cộc cộc cộc… Có ai ở nhà không ?
Quyền gõ cửa căn nhà bên cạnh, cách nhà bà ngoại hơn trăm mét. Có tiếng bước chân vang lên xèn xẹt bên trong và tiếng lầu bầu bực bội. Cánh cửa xịt mở, một gã đàn ông ở trần, mặt mũi đỏ bừng men rượu, trừng mắt nhìn Quyền. Anh cũng nhìn lại, chợt ánh mắt hai người cứng đờ.
– Thằng Quyền…
– Khánh hả… Trời ơi…
Hai đứa mừng rỡ ôm chầm lấy nhau. Khánh là bạn nối khố chơi với Quyền từ hồi cấp một, lên cấp hai cũng rất thân với nhau. Rồi một chuyện xảy ra… cả hai có chút hiểu nhầm rồi không gặp nhau nữa. Cho đến lúc Quyền dọn lên Sài Gòn rồi đi du học. Chuyện gì đi nữa thì cũng đã qua hai mươi năm, gặp lại nhau là đã vui lắm rồi.
– Mày đi đâu biền biệt quá trời lâu vậy ? Lấy vợ chưa ? Mày về thăm bà ngoại hả ? Ah… bà ngoại mày gửi chìa khóa nhà cho tao nè… Mày có vô nhà không ? Để tao lấy.
Quyền cười cười nhăn nhó trước những câu hỏi ồ ạt của Khánh. Anh chợt nhớ ra, kéo tay Khánh.
– Ra đây… Ra đây… Đây là câu trả lời của tao cho tất cả câu trả lời của mày… Thành quả 20 năm biệt tích của tao…
Khánh ngơ ngác nhìn chiếc ôtô đen tuyền bóng lưỡng từ xa. Hai mươi năm đi làm để mua chiếc xe sao ? Cũng đáng chứ… Khánh thầm nghĩ. Chợt cửa xe bật mở. Một cô gái bước ra, tươi cười khẽ cúi đầu chào. Khánh ngẩng người. Một mái tóc óng ả, đen tuyền phủ hết lưng, một đôi mắt trong sáng như thiên thần, một nụ cười tươi mát như nắng xuân và dưới lớp váy dài là một thân hình cân đối, làn da trắng hồng căng tràn nhựa sống. Khánh ấp úng, cổ họng vô thức đánh ực. Chợt hắn hiểu ra, điều Quyền muốn cho hắn xem chính là cô gái này.
– Đây là Hoa, vợ tao… – Quyền giới thiệu. – Còn đây là anh Khánh bạn nối khố của anh…
Hoa cười cười khách sáo. Tuy lòng cô tự bảo mình không nên đánh giá người khác bằng vẻ bên ngoài, nhưng gã đàn ông này không có vẻ đứng đắn. Ánh mắt hắn cứ chầm chầm như muốn lột truồng cô. Hoa thấy cơ thể mình nhột nhạt khó chịu.
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Quyền Phương lấy được chìa khóa vào nhà bà ngoại. Căn nhà khá tiện nghi, hơn nhiều so với những gì Hoa nghĩ. Dù sao cũng ở chỉ một đêm, Hoa nấu tạm một ít mì gói cho hai đứa ăn.
– Lát nữa qua nhà anh Khánh nhậu chút nhé… – Quyền nói.
– Ừm… Mà phải về sớm đó… Em sợ lắm… – Hoa nhìn quanh lo lắng.
– Em không qua với anh sao ? – Quyền ngạc nhiên hỏi.
– Không… ra khỏi nhà muỗi cắn lắm… Em không thích đâu… – Hoa vừa nghĩ ra lý do khác.
– Ừm… Anh ngồi chút thôi… Bạn bè lâu quá không gặp rồi….
– Dzô… cạn ly….
Khánh hô lên, nốc cạn ly rượu. Ánh mắt hắn lén lút nhìn về phía nhà bà Tám, bà ngoại Quyền. Chuẩn bị hết mồi nhậu, háo hức chờ đợi mà cuối cùng chỉ có thằng Quyền sang, làm Khánh hụt hẫng không ít. Bản thân hắn cũng không biết mình đang có mục đích gì ? Có lẽ chỉ mong muốn nhìn ngắm Hoa thêm vài lần nữa.
– Này… Mày nhớ con Ngọc không ? – Quyền thấy Khánh ít nói khác thường, đành gợi chuyện.
– Ngọc con bà Hơn ah? – Khánh gắp mồi, dửng dưng.
– Ừ… Mẹ nó… Tao nhớ hồi đó, tao cua nó… Mà mày hớt tay trên tao… – Quyền pha trò, thật ra anh cũng chẳng nhớ nổi nét mặt của Ngọc.
– Ha ha… Mày ngu bỏ mẹ… – Khánh bắt đầu có hứng khởi nói chuyện. – Con Ngọc nó cặp bồ vì nó dâm, chứ để lãng mạn đéo đâu… Mày đi chơi với nó, nắm tay đéo dám nắm… vừa qua tay anh là dính liền…
Khánh dương dương tự đắc. Có lẽ đây là chuyện duy nhất Khánh có thể tự hào vì đã vượt qua Quyền.
– Ha ha… phải hông đó ? – Quyền rót rượu, lắc đầu cười, thầm nghĩ mình may mắn vì không có Hoa ở đây.
– Mày không tin ah… Mẹ… Con Ngọc nó lấy chồng một đứa con… Mà chồng nó yếu… Nên vài hôm lại cứ tạt sang đây, nhờ tao bơm nhớt… – Khánh chợt bốc điện thoại. – Ừ quên, để tao gọi nó qua chơi…
– Ah… hay là… Thôi đi… – Quyền có chút ngại ngùng trước sự bạo dạng của Ngọc theo trí nhớ của anh.
– Sợ đéo gì… Ah… Ngọc hả ? vác chim qua đây với anh ngay lập tức… Ờ… Lẹ lên…. Có quà bất ngờ đó… – Khánh đút điện thoại vào túi, nốc rượu khà thật mạnh.
Lưng chai rượu, tiếng xe máy nổ be be vang lên. Một người phụ nữ no tròn mặc bộ quần áo bà ba chạy đến, lướt qua chiếc xe của Quyền, không khỏi trầm trồ.
– Ngọc… Vào đây… Vào đây…
Khánh nhích sang bên, nhường khoảng trốn giữa Khánh và mình. Ngọc hớn hở bước vào ngồi bệt xuống ngay giữa hai người đàn ông, chẳng buồn hỏi người bên cạnh là ai. Quyền nhích người ra xa một chút, miệng cười tủm tỉm.
– Nhận ra ai không ? – Khánh cười khanh khách.
– Ai… ? – Ngọc ngơ ngác nhìn Quyền, dường như mình không quen ai đẹp trai trắng trẻo vậy nha.
– Thằng Quyền đó… – Khánh vỗ mông Ngọc cái chát.
– Quyền… Quyền đế hả ? Trời ơi….
Quyền thoáng đỏ mặt nghe biệt hiệu ngày xưa của mình. Quyền đế. Nghe cứ tưởng là nickname của đệ tử lưu linh, nhưng thật ra hèn hơn nhiều. “Đế” là thỏ đế ah… Anh bị gán cái tên này vì nổi tiếng nhác gái, gái rủ cũng không dám đi chơi.
Tiếng cười đùa rôm rả, vang dậy cả con xóm. Chai rượu đầu tiên lăn lóc dưới đất, chai rượu thứ hai còn lưng nửa. Ngọc nghe chiếc xe hơi của Quyền, cứ lân la sát vào anh. Nhưng anh chỉ đùa đùa, lại cố giữ khoảng cách với cô ta. Chợt Quyền đầu mình choáng váng, thứ rượu khét lẹt cay nồng này. Quyền gục xuống. Khánh đành bế xốc Quyền lên, đặt lên giường trong nhà. Đến lúc Khánh quay lại, Ngọc đã gật gù thiêm thiếp.
– Muốn ngủ sao ? Qua nhà anh mà còn đòi ngủ… Khà khà…