Khánh dìu Ngọc vào trong, dù sao hai người với nhau không biết bao nhiêu lần. Ngọc nằm ngữa lên giường, tựa vào lưng Quyền. Cô ta nhỏm mông cho Khánh kéo tuột chiếc quần bà ba. Khánh bóp nắn cặp vú to lớn chảy xệ của Ngọc không thương tiếc. Hắn lim dim cố tưởng tượng một hình ảnh xinh đẹp như thiên thần vừa gặp gỡ ban trưa. Hoa ơi…. Anh mà được…. Khánh tuột quần xuống. Dương vật hắn bật tung lên.
Chợt có tiếng đóng cửa, vang lên thật nhỏ, từ phía nhà bà Tám. Ánh đèn pin lập loè chớp tắt. Khánh chợt sững, mắt loé sáng như nghĩ đến điều gì. Hắn kéo quần lên thật nhanh. Chồm qua người Ngọc, cởi áo sơ mi Quyền. Sau đó, đẩy cơ thể trần truồng đẩy đà của Ngọc sát vào, ôm ghì lấy Quyền. Tiếng bước chân xào xạo vang lên bên ngoài.
– Anh Quyền… Anh Khánh… – Tiếng Hoa khẽ kêu.
– Ah… Hoa… Em… Em…- Khánh lúng túng chạy ra như ăn vụng bị bắt.
– Anh Quyền đâu rồi anh ? – Hoa hỏi khẽ.
Cô vừa tắt đèn pin đi, vì bắt gặp ánh mắt Khánh nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi ngủ không đồ lót của cô. Khánh thầm nuối tiếc, hắn vừa được thấy hai bầu vú mờ ảo lộ qua lớp áo mỏng dưới ánh đèn.
– Em… Em về đi… Chút nữa… Chút nữa Quyền về thôi mà… – Khánh vẫn ấp úng như chính mình làm lỗi.
– Anh Quyền say rượu ah… để em đưa ảnh về… – Hoa xăm xăm bước đến.
– Không… Không có say… Em đừng vào… Không có gì đâu mà… – Khánh miệng ngăn cản, nhưng chân nhẹ nhàng tránh sang bên cạnh cho Hoa bước vào nhà.
– Ah…
Hoa há hốc trước cảnh hỗn độn trên giường. Dưới ánh trăng, hai thân thể trần truồng dính chặt vào nhau. Trong vòng tay Quyền là một người phụ nữ lạ mặt, nữa thân dưới của cô ta còn lộ ra dưới lớp chăn mỏng. Hoa như chết đứng, chậm rãi lùi lại, miệng thì thào:
– Tại sao? Tại… sao…
Hoa rũ người ngồi bệt xuống đất. Móng tay cô trượt dài trên vách gỗ sần sùi muốn tróc ngược lên, nhưng không hề thấy đau. Vì một nỗi đau lớn hơn nhiều đang xâu xé lòng Hoa. Đầu óc cô quay cuồng như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào. Quyền không phải rất yêu cô sao ? Và chưa bao giờ lừa dối cô sao ?
– Em bình tĩnh… Quả thật… Anh xin lỗi… – Khánh đỡ vai Hoa như an ủi, nhưng ánh mắt lén nhìn vào khẽ hở sâu hoắm giữa cổ áo cô.
– Anh lẽ ra nên cản nó… nhưng… haizz… – Khánh lắc đầu như chán nản, nốc cạn ly rượu. – Dù sao, Ngọc cũng là bạn gái cũ của Quyền… Trời ơi… Là lỗi của anh, anh không nên rủ Ngọc đến đây….
Hoa bưng mặt, đôi vai run rẩy. Cô không biết mình nên làm gì… Lao vào kia, vạch rõ khuôn mặt giả dối của chồng mình… Rồi sau đó… Sau đó thế nào nhỉ ? Ly dị sao ? Cô chợt rùng mình. Không… Cô không dám nghĩ đến từ đó. Cô chỉ vừa lập gia đình hai tuần. Nhưng… chợt Hoa ngẩn mặt lên, dành lấy ly rượu trong tay Khánh. Nốc cạn.
Hơi rượu nồng nặc làm cô ho khan, nhưng cô có cảm giác mình cần nó. Tay không ngừng rót, rồi uống cạn. Rượu tràn tung toé trên sàn, nhưng Hoa vẫn uống. Khánh ngồi bên cạnh, hai mắt loé sáng. Hắn chợt hối hận nhìn chai rượu đã gần hết trong tay Hoa. Lẽ ra hắn nên mua nhiều rượu hơn.
– Oẹ…
Hoa che miệng nôn khan một tiếng. Chai rượu trống rỗng đổ lăn kềnh trên sàn nhà. Cô lảo đảo đứng dậy.
– Này… Này… – Khánh toan đỡ cô.
– Anh không lo… Em đi về được… – Hoa loạng choạng bước tới, chân đá xiêu vẹo đá vung vãi lên cả chén đĩa.
– Anh đưa em về… – Khánh chớp thời cơ, đỡ ngang eo cô.
– Em đi được… Không cần đâu…
Khánh mừng rơn, đỡ Hoa đi về nhà. Vài bước đầu cô còn đá xiên, nhưng sau đó liền rũ người tựa hẳn vào hắn. Khánh vừa dìu Hoa, tay vừa chậm rãi trượt dần lên trên. Qua lớp vải thun mỏng manh, một cảm giác mềm mại căng tròn trong tay làm hắn muốn điên lên.
– Ư… Đừng…
Hoa phản kháng trong tiềm thức, cô cố đẩy tay Khánh ra. Hắn đành kiềm nén, hạ tay xuống.
Vừa vào đến nhà. Khánh nhẹ nhàng đỡ Hoa nằm xuống giường. Hắn cố tình ngã người thấp xuống để mặt mình áp lên sát ngực cô. Nhưng Hoa như ngủ thiếp đi, hơi thở phập phồng đều đặn. Khánh hít hà mùi cơ thể thơm mát, pha chút hương rượu nhàn nhạt trên người Hoa. Chóp mũi hắn dí nhẹ lên bầu vú nàng, nơi có điểm u nhỏ mập mờ nhô lên. Hắn cảm giác nó mềm mại như bên dưới là lớp bông gòn mũm mỉm. Khánh run rẩy mở nhẹ từng chiếc nút áo. Khe hở sâu hoắm, phập phồng dần dần lộ ra trọn vẹn trước mặt hắn. Vạt áo sơmi lặng lẽ mở toan ra. Dưới ánh trăng mờ ảo, cơ thể lõa lồ của vợ thằng Quyền hoàn toàn phơi bày dưới ánh mắt thèm khát của Khánh. Làn da trắng hồng mơn mởn chỉ có ở những cô gái sống lâu năm nơi xứ lạnh mới có. Hai bầu vú căng tròn hơi mở sang hai bên, hai chiếc núm nho nhỏ như hai đồng xu phơn phớt màu nâu hồng. Cái bụng phẳng lì, thon gọn không thừa tí mỡ. Vùng hông nở nang uốn lượn ngoạn mục đến phần mu chúm chím e ấp dưới lớp quần lót ren trắng mỏng manh, phơn phớt ít lông tơ.
Khánh gắn kềm chế con thú đang gào rít trong người mình để không lao vào cắn xé. Hoa trong mắt hắn là một người phụ nữ rất đẹp. Nhưng không bao giờ hắn tưởng tượng được rằng chữ “rất đẹp” của hắn lại tầm thường như thế. Đến giây phút này đây, hắn mới thấm thía rằng cuộc đời mình thua sút Quyền bao nhiêu. Phải là một người đàn ông như thế nào mới sở hữu được diễm phúc trần gian như thế này ? Mặc kệ… Ít ra là đêm nay giá nào hắn cũng phải chiếm đoạt thân xác Hoa…
Khánh hối hả cởi quần áo mình ra. Đầu dương vật của hắn căng bóng đỏ lừ đung đưa trước cơ thể căng tràn của vợ thằng Quyền. Chỉ với ý nghĩ đó, đã làm Khánh rậm rực, hả hê. Hắn chậm chậm nằm xuống bên cạnh Hoa, mặt hắn hít hà tham lam nuốt lấy mùi hương thơm lừng trên cơ thể cô. Chiếc núm vú phập phồng như khiêu khích, làm cổ họng Khánh khô cháy. Hắn há miệng chậm rãi ngậm lấy nó. Một cảm giác mềm mại mủm mỉm truyền qua lưỡi, làm Khánh đê mê. Lưỡi hắn khoanh tròn tròn, rồi hẩy nhẹ nhẹ lên nó.
– Ư…
Cơ thể Hoa run nhẹ, khẽ xoay người như muốn tránh đi. Nhưng Khánh đã ôm ghì lấy cô. Hai bàn tay hắn xoa nắn, bao trọn hai bầu vú mơn mởn của cô. Miệng hắn ừng ực tham lam như nuốt trọn hai núm vú đỏ hồng của cô. Khánh gầm gừ như một con sư tử chậm rãi nhai xương con mồi. Lưỡi hắn đẩy chiếc núm vú trong miệng cạ dọc hàm răng, cảm nhận nó săn cứng lại. Hai tay hắn không còn cố kỵ, xoa bóp hai bầu vú vung lên. Hắn xì sụp húp nước miếng mình vung vãi trên hai đầu vú bóng lưỡng của Hoa. Cơ thể cô run rẩy, hàng lông mày nhíu chặt như cố tỉnh lại.
– Ah… Không… Buông tôi ra…
Hoa nửa tỉnh, hai mắt mờ ảo nhận ra mái tóc đen lòa xòa trên ngực mình thật lạ lẫm. Cô vô thức vùng vẫy yếu ớt. Nhưng cơ thể cô vô lực dưới sức nặng cơ thể của kẻ đó. Khánh dùng sức len vào giữa hai chân Hoa.
“xoạt”
Chiếc quần lót nhỏ bé thật đơn giản bị xé bỏ. Da thịt mềm mại ẩm ướt bên dưới của cô làm dương vật hắn cương lên như muốn nổ tung. Tay hắn luồn xuống, cầm dương vật mình ấn vào.
-Không… Đừng…
Hoa cố vùng vẫy nhưng sức lực như đang phản bội chính cô. Tiếng la của cô cứ nhỏ bé quanh quẩn trong cuống họng. Cô nhận ra đôi mắt đỏ lừ đó, chúng đã nhìn cô khao khát ngay từ giây phút đầu tiên cô đặt chân đến đây.
– Không… anh buông tôi ra… Không… Đừng mà…