– Quái. Bọn nó đi đâu hết nhỉ? Mọi ngày mình có bao giờ ở trong đơn vị giờ này đâu. Tiếng la hét xa xa hướng sân bóng, vác theo đôi giày nhà binh tôi thả bộ ra sân bóng . Đúng như dự đoán sân bóng chia làm 2 . Có tới 4 đội đá với 2 cầu môn phụ bé hơn. Xem bọn này đá hăng và hay quá. Mỗi lần thấy ghi bàn xong lại thấy bọn nó xì xụp cái gì với nhau. Tôi khẽ hỏi nhỏ một đồng chí. – Bọn nó làm cái gì mà lâu thế, ghi bàn xong thì phát bóng lên có gì mà phải nghỉ? – Bọn nó chung tiền. Á! Chơi trong đơn vị mà cũng đá độ nữa, thế mà cứ tưởng chỉ lũ học sinh và mấy ông đá phủi mới đá độ, ai dè lính tráng cũng đá vì tiền. – Chào trung đội trưởng! Một thằng lính của tôi lên tiếng. -Xếp vào kèm hộ thằng Mạnh bên Công binh cái, thằng này ghi bàn dã man quá, bọn bên mình ngày nào cũng thua. Tôi đá bóng không hay, kỹ thuật không có, chỉ được cái là khỏe, chạy nhanh vô địch, và chơi bẩn thì vô đối….đó là do đôi chân miệt mài trên đường chạy thuở học sinh đem lại. – Bọn mày độ nhiều không? – Hai chục một trái, có ngày thua bọn nó cả chục trái. Tôi nghĩ bụng mẹ mấy thằng hâm ngày nào cũng thua, thua cả 2 trăm một ngày thế mà ngày nào cũng đá, nhưng có lẽ ngựa non háu đá, càng đá càng say,mà bị khích đểu thì kiểu gì cả cay. Tôi đồng ý luôn, đi giày vào thay thằng Y rốc dân Lâm Đồng đá hậu vệ dập bên trái( tôi thuận chân trái). Hướng tấn công của đội bạn liên tục bị chặn đứng bởi tốc độ và sức khỏe của tôi, đội tôi tấn công có nét và ghi bàn liên tục. Kết quả từ lúc tôi vào thắng 4-0 (trước đó bao nhiêu thì chịu). Mà công nhận tôi đá bẩn thật, nếu có trọng tài ít cũng lĩnh dăm ba cái thẻ đỏ trong 45 phút 1 hiệp. Đẩy người, kéo người, đốn giò làm đội bạn ngã liên tục, cứ xuống bóng là y như rằng bóng đi là người ở lại nhé… Trời sẩm tối trận đấu tạm nghỉ, mấy thằng bên C công binh cứ bàn tán chỉ trỏ tôi, mà chân thì tấp tểnh vị ăn đòn… Đá được vài ngày mỗi chiều, tôi đâm chán, vì thực sự thắng bằng kiểu SLNA cũng chẳng hay ho gì, mà con cá 45 ký mới câu được bỏ đi, lỡ thằng nào nó ăn mất thì bỏ bố. Tôi lại bám theo đám bán rau lúc 3 rưỡi chiều ra ngoài đơn vị, chủ yếu là cho cá ăn. Vẫn con đường vào xóm em, tôi thả bộ, đường này đi là phải nhấc cao chân, đi cái kiểu loẹt quẹt dép có mà lỡ đá phải cục đá thì lại tấp tểnh giống mấy thằng bên C công binh bị tôi chơi xấu thì bỏ miẹ. Vào nhà em, em đang ngồi học bài, mấy bài toán Hình lớp 11 sở trường của tôi , tôi gợi ý vài phút là xong một bài. Từ vựng AV à! Dễ ẹc… Bài tập của em hoàn thành nhanh hơn em dự kiến đến 1 h đồng hồ. Mới 4h20. – Đi đâu chơi em ha.. – Thôi , anh biết leo núi không? Em hỏi. – Biết chứ sao, mà vách núi sau nhà em à? -Ừm. Cái núi không cao ,nhưng dựng đứng sao mà leo được. Tôi nghĩ. – Có đường lên, theo em, trên đó nhìn xuống đẹp lắm. Quả thật một con đường đá và cây cối lởm chởm đủ để 1 người đi được em dẫn lối, tôi đi theo sau mà chân cũng run run, chỉ sợ hòn đá dưới chân lăn xuống thì toi ngay. Hơn 20 phút sau, mỏm núi cao chỉ khoảng hơn 100 m cũng đã được chúng tôi leo lên, ngồi trên một phiến đá khá phẳng nhìn xuống mặt biển và xa xa là Tp Nha Trang thật đẹp, tôi nhẹ nhàng ngồi cạnh em. – Đẹp quá em nhỉ? Em hay leo lên đây à? – Bọn nhỏ trong xóm vẫn thường leo lên đây đánh bài, ngủ trưa ở đây nè. Khẽ ôm em , ngửi lên mái tóc, tay tôi lại mân mê 2 trái bầu thon gọn của em, nó mềm và mát lịm, môi tìm môi , lưỡi chúng tôi lại quấn lấy nhau. – Hôm trước còn đau không em? – Mấy bữa ran rát, bữa nay hết rồi, mà em sợ lắm. Tôi lại mở máy cái đầu xe tăng của tôi, lại xung phong , các phòng tuyến của địch trận Hương Xuân lần 2 lại bị đạn pháo oanh tạc dữ dội, các chiến lũy dần dần bị tan vỡ dưới đạn lưỡi và 2 gọng kìm 5 ngón. – Đồ anh để gọn rồi lấy đá chặn lại nghen, em nhắc tôi. Quả thật trên đây gió ***g lộng không cẩn thận là mấy bộ đồ gió thổi mất như chơi, em thì có thể chạy ù vào nhà được, tôi mà mất quần áo thì chỉ có nước bay về đơn vị. Em lại hiến dâng, tôi lại mãnh liệt đón nhận, phong cảnh hữu tình, tôi nhẹ nhàng khoan nhịp như tiếng chày trên Sóc bom bo, em như một tảng bột đung đưa nhè nhẹ theo nhịp chày. Tận hưởng cảm giác sung sướng nhất tạo hóa ban cho loài người, các khớp xương nóng ran, mềm nhũn khi tôi trút vào em. – Em thấy nó rỏ từng giọt vào em . Tôi không biết , có lẽ phun một đợt thì từng giọt , từng giọt nhỏ vào cô bé đang hứng lấy một cách ân cần, một cách yêu thương chiều chuộng, cô bé cứ xoa đầu, ôm khít vỗ về cho đến lúc cậu bé xìu hơi. Thế là kỳ thi của em cũng hết, tôi vẫn ôn bài và chỉ dạy cho em, cả gia đình và chòm xóm thấy kết quả của em tiến bộ trông thấy, cứ ngỡ và nể phục anh gia sư khoác áo lính kia thật tài tình. Từ một cô bé lẹt đẹt 5, Toán Anh.. Giờ Xuân có thể tự hào giải được các bài toán khó bậc nhất lớp 11. Thật ra Hương Xuân tư chất khá thông minh, nhưng không ai chỉ dạy, với lại suy nghĩ cổ hủ con gái đâu cần học cao, nên em mất căn bản trầm trọng, sau vài tháng lấy lại căn bản em hiểu và suy luận rất tốt các môn học, ngữ pháp AV cơ bản đã đạt đủ trình độ thi TN. Cứ thế cuộc đời lính bình yên sang năm cuối lớp 12, em thi đậu TN và thi ĐH Thủy Sản Nha Trang. Em thi đậu, tôi mừng lắm. Nhưng ngã rẽ cuộc đời lại khiến tôi mất em. Bị tấn công bởi cám dỗ đồng tiền, em mê muội bởi một cậu SV hơn em 2 lớp, con của một nhà nghỉ có tiếng trong TP. Em lấy cớ học nhiều, dần xa tôi, em thực dụng khi cho rằng tương lai của một SV sẽ khá hơn một anh lính quèn. Tôi lặng lẽ từ từ rời xa em, và ngày xuất ngũ của tôi cũng đến. Hôm chia tay em, tôi tặng em một con thuyền bằng thủy tinh , tôi nhắn nhủ em, không biết em có hiểu ý nghĩa món quà này hay không, con gái nhạy cảm chắc cũng dễ hiểu. – Chúc em luôn trẻ đẹp, sau này có gì hãy viết thư cho anh. – Chúc em thành công trong sự nghiệp. Giọng nói tôi trầm lại, em cám ơn và nói như có lỗi với tôi. – Chúc anh có một người con gái xứng đáng, em có lỗi với anh. Đúng 2 năm tôi nhập ngũ, tôi không thích theo con đường binh nghiệp của bố, tôi quay trở về ôn thi để tiếp tục con đường tôi theo đuổi. Năm 2002 kỳ World Cup Nhật – Hàn thật kỳ diệu của những chiến binh Teaguk, Hàn Quốc vào đến bán kết và chỉ chịu thua sít sao trước đội bóng mà tôi yêu thích, những cỗ xe tăng Đức. Một kỳ thi ĐH lại đến với tôi, lần này điểm số tôi thấp hơn trước nhiều 16,5 điểm nhưng vẫn dư tới 2 điểm. Đúng là chất lượng học sinh ngày càng kém, ngày xưa thi 21 điểm thì rớt, giờ có 16,5 điểm mà vẫn còn dư đến 2, cuộc đời trớ trêu thật. Năm nhất tôi học và học, Playstion II và Playstation II. Hai món choán hết thời gian của tôi, và tôi nhận ra rằng tôi nghiện game từ đó. Đầu năm 2 trong một buổi học chính trị của trường, một cô bé khoa Pháp áo đỏ vào sau và xin ngồi cạnh tôi. – Anh ngồi vào trong cho em ngồi với, một giọng Bắc khẽ nói bên tai. Em bắt chuyện và nói học khoa Pháp. Tôi tinh tướng đọc vài câu. – quel est votre nom ( tên em là gì, thực tế tôi chỉ biết đọc chứ chưa học tiếng Pháp bao giờ mà biết viết.) Rồi câu chuyện lại bắt đầu, cuối buổi em ghi cho tôi nickname, số ĐT và tôi không quên chào một câu sĩ diện bằng tiếng pháp. – Au revoir, rendez vous. Rồi quen em, tôi làm xe ôm của em mỗi ngày, em tên Hà , Trần Tô Hà quê đất Tổ Hùng Vương. Nhưng em đến với tôi không phải để yêu, mà là biến tôi trở thành một con bài lợi dụng, một công cụ làm việc cho em với mức lương của một tình nguyện viên. Em lấy cớ chỉ cho tôi những cái ôm nhẹ, những cái nắm tay và những nụ hôn sướt qua mà thôi. Ngày 14.2, em không đi chơi với tôi, tôi nghi ngờ, đến 8.3 sau buổi học em cũng bắt xe ôm về nhà, đến nhà em, cặp thì ở trong nhà, còn dép em thì không có. Tôi quyết định không để cho em lợi dụng nữa, nhưng tôi nửa muốn cao thượng bỏ đi không chấp loại người như vậy, nửa cay cú muốn cho một cái bạt tai với loại đàn bà bố láo ăn cắp. Cuối cùng tôi không chọn cách 1 mà âm thầm chọn phương án 2, rõ ràng là tôi đã bị ảnh hưởng từ game, khi không còn cao thượng nữa. Đêm hội diễn Văn Nghệ của trường chào ngày giỗ tổ Hùng Vương, tôi có đi coi và phát hiện Hà đang tay trong tay với một thằng. Tôi hỏi nhỏ một cậu cùng lớp Hà. – Thằng đang khoác vai Hà là thằng nào vậy em. – Nó học ĐH Thủy Sản Nha Trang, thứ 7 nào nó cũng vào đây ở với con nhỏ đó. Mẹ lại thằng dân Thủy Sản… Tôi lấy ghế ngồi trước mặt 2 đứa nó, che mắt không cho nó xem, muốn gây sự… Thằng kia giọng Hà Tĩnh nghênh ngang. – Bỏ cại đầu qua coi. Tôi lặng thinh, hắn sĩ diện bên cạnh người yêu đứng dậy kéo tôi ra . – Mẹ..Ông ra đây , tôi đang ngồi với bạn gại. – Chú em biết anh là ai không? Tôi đáp gằn giọng. Tôi gặp đúng thằng du côn bố láo, nó đấm thẳng vào mặt tôi. Một cú ngửa mặt né đòn, tôi tung đòn chân tấn công số 2 của Vovinam, bị quật ngã tức khắc, tôi tính bồi thêm vài cú, nhưng tay bảo vệ và các SV ùa ra cản ngăn. Sợ có người biết mặt tôi chạy thẳng ra ngoài đường.