Tàn nhẫn một khi đã phát lộ ra thì rất dễ để khẳng định. Chỉ có yêu thương là không có cách nào xác nhận được thôi 🙂
Lâu lẩu lầu lâu, hồi còn học ở Nhân văn, thi thoảng tôi ghé quán phở đầu chợ Thượng Đình. Quán hơi xa nhưng sạch sẽ, nước dùng không thảm hoạ như mấy quán cạnh trường; bát 4k đầy vun, bonus cốc trà nóng để cạnh – vào thời điểm cách đây 7,8 năm ở quán cóc thì phong cách 3 sao này quả là của hiếm.
Ngoài hai vợ chồng đứng tuổi, quán còn có một cô phục vụ đoán chừng mười lăm mười sáu, hơi chậm chạp và nói rất nhiều. Có lần, bà chủ sai đạp xe đi đâu đó, cô bé trình bày dài dòng bằng giọng đặc Nam Định hay Thái Bình mà tôi nghe không hiểu lắm. Bà chủ cáu tiết, bảo: Mày có im đi không, tao cho cái bàn là nóng vào mồm bây giờ! Rồi quay sang tôi cười ý phân bua.
Nhìn cô gái dắt xe đi, miệng vẫn không ngừng lủng bủng, tôi cũng phì cười, nghĩ: May bà chủ dễ tính, chứ ở nhà khác cãi chem chẻm thế khéo no đòn.
Thời gian sau đó, bận chạy show, chẳng lang thang ra chợ lần nào. Đến một hôm bất chợt nhìn thấy cả 3 người, vợ chồng bán phở và cô gái làm thuê trên trang báo dán ở bảng tin trường.
Họ chính là vợ chồng Phương – Đức và cô gái ở đợ tên Bình, với những vụ bạo hành từng làm dư luận chấn kinh hồi 2008.
Những vết sẹo trên người em Bình, mà trước toà, pháp y đã công bố là 424 vết, đều không thể chối cãi.
Nhưng những bát phở ngùn ngụt những thịt mà bà chủ bốc cho em ngay tại hàng, cũng là sự thật chính mắt tôi nhìn thấy.
Tâm sự con gái : Vô cùng yêu thương, vô cùng tàn nhẫn
(Ảnh minh họa).Vô cùng yêu thương, vô cùng tàn nhẫn
Khi còn nhỏ, chính tôi từng bứt đứt từng chân của một con nhện, im lặng quan sát cái gọi là hệ thần kinh chuỗi, khi cái chân đã đứt lìa khỏi cơ thể vẫn tiếp tục cử động sau đó rất lâu. Tôi ngồi lặng im nhìn, không thích thú, cũng không xót thương. Không cảm xúc. Nó chỉ là một con côn trùng. Nhưng khi hình dung cũng những hành động ấy được làm bởi người khác, hẳn là tôi sẽ rùng mình. Hành động hàm chứa cái gì man rợ.
Người lớn tìm thấy sự thoả mãn trong việc bắt trẻ con phải khuất phục mình. Ngay cả với con cái chúng ta. Người ta ác chỉ để cố chứng minh mình mạnh. Dù không mấy ai trong số họ có vẻ tìm thấy trong đó niềm vui thích.
Tôi chưa bao giờ kì vọng sẽ hiểu được căn nguyên cái ác trong con người. Một thứ thú tính bản năng ngay cả khi không cần phải thế.
Vô cùng yêu thương, vô cùng tàn nhẫn.
Tàn nhẫn một khi đã phát lộ ra thì rất dễ để khẳng định. Chỉ có yêu thương là không có cách nào xác nhận được thôi 🙂
(Tâm sự con gái hay nhất tại Truyen18.cc)