“Ừ, A…, a… !”.
“Oh, oh, ah!”
“Ah, uh, uh!”
“UH, GUH-HUHHH!”
“AH-AH-AHHHHHHH!”
Cả hai giống như ngọn núi lửa sùng sục, đang phun lửa, thầy Ogden ôm cứng Roger và hôn nó tới tấp. Còn Roger nút lưỡi ông chùn chụt, nó dập một cái thật mạnh như cọc sắt đóng xuống đất, cả hai kẻ cho người nhận đều bắn phụt ra cùng một lúc, cho tới lúc này không còn là kẻ hiếp dâm và người bị hại, không còn thầy giáo và học trò, chỉ còn lại hai cơ thể trần truồng thèm khát và thỏa mãn nhục dục cho nhau.
“Ê, Roger !”, có giọng thằng Morris ngoài cửa, “Thằng cha gác cổng đang tới đó !”.
Roger bật dậy, quơ vội quần áo, thầy Ogden giúp nó mặc quần áo trong lúc nó còn đang lúng túng. Roger chạy một mạch ra cửa không kịp quay lại nhìn.
Thầy Ogden nhặt quần áo mặc vào, từng thứ một, người gác cổng sẽ ghé qua mười hai phòng học trước khi tới đây, chẳng việc gì phải vội.
Ông thong thả lấy bảng điểm dán lên bảng rồi về nhà.
Ngày hôm sau, ông đợi những lời mà mình đoán biết từ trước. Bốn cái đầu chụm vào nhìn ông và xem sổ điểm, điểm số vẫn không thay đổi, vẫn là 4 điểm F cho 4 thằng, có nằm mơ chúng cũng không ngờ kết quả như thế.
“Thầy không sửa điểm sao ?”, Morris hỏi. Nó không thể nói điều gì khác vì chung quanh vẫn còn sự hiện diện của bạn bè trong lớp.
“Dĩ nhiên là không”, thầy Ogden tỉnh bơ đáp, “Chỉ có một cách duy nhất có thể thay đổi điểm số”.
“Vậy tụi em phải làm gì để thầy sửa điểm”, đó là câu hỏi của Roger. Dù sao, đó cũng không hoàn toàn là một câu hỏi, giống như việc gợi ý cho một giải pháp thì đúng hơn, giống như những lời buộc phải nói mà bạn cũng thừa biết câu trả lời sẽ như thế nào.
“Các em phải theo học lớp phụ đạo hè của tôi”, thầy Ogden nói với bốn đứa, “Các em phải biết nghe lời trong lúc tôi đang dạy, và các em sẽ có cái mình muốn” .
“Nhưng đó không phải là chuyện tụi em muốn làm hè này”, thằng Willis nóng nảy nói, giọng nó không có vẻ gì đe doạ đáng ngại cả.
“Đó là tất cả những việc phải làm”, thầy Ogden khăng khăng nói,. “Hè này, tôi sẽ dạy và các em chỉ việc học. Các em phải làm đúng những điều tôi bảo. Đó là cách duy nhất để lên lớp” .
“Thầy nói nghiêm chỉnh đấy chứ ?”, Tad gặng hỏi, “Không… không phải hôm qua thầy đã nhận được điều gì đó hay sao ?”.
“Dĩ nhiên là có”, thầy giáo Ogden đáp, mắt ông chú mục nhìn Roger, cái nhìn không phải là cái nhìn thầy trò, một cái nhìn “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. “Nó cho tôi một bài học là không bao giờ được xao lãng bổn phận của người thầy đối với học trò của mình. Cho dù phải mất bất cứ thứ gì thì tôi vẫn hy vọng rằng bốn cậu phải hiểu rõ, đó chính là việc tôi cần phải làm, sẽ làm và nhất thiết phải làm như thế”. Vẻ ngạc nhiên của Roger không còn nữa, nó tủm tỉm cười, một nụ cười thật sự. Nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua rồi không còn lại dấu vết gì trên gương mặt trơ như đeo mặt nạ của nó. Dù sao thì nó vẫn không muốn biểu hiện tình cảm một cách lộ liễu.
“Cho dù phải mất bất cứ thứ gì sao ?”, Willis nói, “Thôi được, đó là tự thầy nói chứ không ai ép. Cuối giờ tụi em sẽ đến đây vì mấy bài học ngoại khóa của thầy”. Giọng điệu nó đã chỉ rõ ra rằng ai mới là người nhận được bài học.
“Tôi sẽ đợi ở đây”, thầy Ogden đáp rồi quay lại xóa bảng. Chỉ còn hai mươi ba ngày nữa là kết thúc năm học. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cho dù phải mất bất cứ thứ gì thì đó cũng là “bổn phận của thầy giáo” cần phải đạt bằng được. (Hết)
(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)