Lúc đó, nữ nghệ sĩ dương cầm bắt đầu đọc lời tặng. Cô được yêu cầu chơi độc tấu dương cầm bài Romance. Những nhạc công còn lại ngồi xuống ghế và chờ đợi.
Đã từng học violin và thất bại, tôi hoàn toàn có thể hiểu được khả năng kéo vĩ cầm của anh chàng kia là tuyệt diệu đến mức nào. Trong lòng tôi dậy lên những cảm xúc kì lạ. Tôi tự nhiên thấy rất thích anh ấy và rất muốn làm bạn của anh ấy.
Tôi khuấy ly cà phê đã tan gần hết đá tự nãy giờ lên cho đều và uống phân nửa. Rồi tôi nhìn về sân khấu và bắt gặp, chàng nghệ sĩ violin đang nhìn tôi, với một cái nhìn… một cái nhìn đắm đuối.
Tự nhiên tôi thấy không được tự nhiên. Tôi liếc mắt đi chỗ khác nhưng vẫn biết chắc rằng anh ấy chưa rời mắt khỏi mình. Tôi hơi bối rối và không biết Fiona sẽ nghĩ gì khi thấy anh ấy nhìn tôi như vậy.
– Duke. Xem kìa, anh ta đang nhìn anh.
– Ừ… – tôi bối rối xác nhận.
– Em nghĩ chắc anh ta đang ghen tị với anh vì anh có một cô bạn gái tuyệt như em.
– Yeah! Phải… – tôi với lấy chiếc phao cứu sinh mà Fiona vừa vô tình quăng cho tôi – em tuyệt đến nỗi chàng trai nào cũng phải yêu em và cũng phải ghen tị với bạn trai của em.
– Tất nhiên rồi – Fiona thẹn thùng đáp. Mặt nàng đỏ ửng lên và cuối xuống nhìn ly cà phê của mình. Chỉ có mình nàng trên thế gian này mới nói ánh mắt mà người kéo violin dành cho tôi là sự ghen tị.
Ngay từ thời học cấp hai và cấp ba, tôi đã bắt đầu phải làm quen với sự để ý và vồ vập của cả những người khác giới và đồng giới. Lúc đầu tôi cảm thấy rất bực mình và đâm ra chán ghét cái mã bề ngoài của mình vì những sự phiền phức mà tôi gặp phải. Tuy nhiên ít lâu sau đó tôi bắt đầu quen và chấp nhận chúng như một phần của cuộc sống bản thân. Mọi người đều có thể chú ý đến tôi, miễn sao họ không đi quá đà thì tôi hoàn toàn có thể xem họ là bạn.
Các bạn đừng nghĩ tôi kênh kiệu và hợm hĩnh chỉ vì tôi có một vẻ ngoài tuyệt vời. Thật ra tôi cũng đã có lúc khổ sở với nó. Những chàng đồng tính rất thích cặp kè với tôi và sau đó, họ đi rêu rao với những người xung quanh rằng, họ đã câu được tôi. Tất nhiên sau đó thì tôi không gặp gỡ những người như vậy nữa, và trong suốt mấy năm qua, tôi vẫn là một người đàn ông chân chính. Tuy nhiên, có một vài người cùng giới để lại những ấn tượng sậu sắc trong tâm trí tôi và thỉnh thoảng, khi để cho trí óc mình phiêu lưu quá đà, tôi thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó mình buộc phải quan hệ với người cùng giới thì mình sẽ chỉ làm chuyện đó với những người mà mình có ấn tượng đặc biệt.
Và bây giờ, chàng trai kéo violin đang chơi bản Foolish Games của Jewel, song tấu cùng cô gái chơi dương cầm. Rõ ràng bọn họ đã để lại cho tôi một ấn tượng hết sức tuyệt diệu.
Khó khăn lắm, tôi và Fiona mới rời được quán cà phê sau khi nghe hết vẻ đẹp của âm thanh từ bài Foolish Games mà những nhạc công, đặc biệt là người kéo violin mang lại. Ngày mai là cuối tuần và tôi chắc mình hoàn toàn có thể tận hưởng chúng suốt ba tiếng đồng hồ.
Fiona không thể đi cùng tôi. Cô ấy có hẹn đi xem nhà mới cùng Renée. Thế là tôi có thể tận hưởng không khí âm nhạc một mình, điều mà từ trước đến giờ, tôi luôn làm. Và một lý do lớn hơn nữa, mặt dù lúc đó tôi cố gạt ra khỏi đầu mình cái ý nghĩ đó, tôi đã háo hức lái xe đến quán cà phê chỉ vì tôi có thể nhìn chàng trai kéo violin mà không cần cảm thấy ngại với người cùng bàn.
Những nhạc công chơi liên tục một giờ đồng hồ không nghỉ. Không có nhiều khách yêu cầu các bản nhạc classic. Họ thích nghe nhạc của các bài hát nổi tiếng mà họ biết hơn. Trong phần trình diễn ấn tượng của mình, các nhạc công thỉnh thoảng còn hát một số bài. Cô gái tóc vàng đánh dương cầm hát ca khúc Valentine của Jim Brickman và bài Pretty Good Time của Tori Amos. Còn chàng trai kéo violin thì hát đệm cho cô gái thổi sáo ca khúc That’s the way it is của Céline Dion. Phải công nhận, giọng hát của bọn họ thật tuyệt vời.
Tôi đã uống xong ly nước thứ hai và hầu như chuẩn bị tính tiền và đi về. Anh chàng violin có lẽ đang chú ý đến hành động của tôi trong khi nghệ sĩ dương cầm chơi độc tấu, nhưng tôi không chắc. Tôi e ngại đến nỗi không dám ngước mặt lên. Mấy lần tôi nhỏm người dậy định kêu tính tiền nhưng lại ngồi xuống. Tôi không nỡ rời khỏi chỗ này.
Điên thật. Cái gì đang xảy ra trong đầu tôi thế này? Chưa bao giờ những chuyện vớ vẩn như thế này xảy ra với tôi. Chưa có thứ gì không hề rõ ràng mà có thể giam chân tôi ở một chỗ quá một tiếng đồng hồ. Nếu ở nhà, tôi có thể hoàn thành khối việc có ích. Mà những gì tôi đang cảm nhận, những gì mà chàng trai kéo violin đang làm với tôi… tại sao tôi có thể cảm thấy tất cả những thứ đó lại vô cùng êm dịu và dễ chịu đến độ chấp nhận tất cả không chút hồ nghi? Chưa có một người nào nhìn tôi một cách chằm chằm như vậy và lạ lùng thay, tôi không hề thấy khó chịu.
Tiếng vỗ tay của khách thưởng thức cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi ngước mắt nhìn sân khấu. Anh chàng kéo violin đang nói gì đó với cô gái chơi dương cầm và sau đó cô ta trao đổi với anh chàng đánh trống. Lúc đó, chàng trai chơi violin tiếng sát lại cái micro. Anh ta cười với tôi và bắt đầu nói:
– Cám ơn những tràng vỗ tay của quý vị và các bạn. Tuy nhiên xin được tạm ngưng phần quà tặng của các bạn vì chúng tôi muốn tặng bản nhạc kế tiếp cho một số vị khách đang ngồi một mình trong quán cà phê này. Các bạn có vẻ cô đơn, chúng tôi không biết là vì lí do gì nhưng bản nhạc sau đây là dành cho các bạn. Tôi là Jimmy và ca khúc tôi sẽ trình bày là Hello.
Jimmy bắt đầu hát. Tôi thấy ngượng chín cả người. Cố hít một hơi thật sâu, tôi nhìn xung quanh quán cà phê. Một cách chắc chắn, tôi biết rằng mình là người duy nhất không có bạn đi cùng. Anh ta đã giới thiệu tên với tôi và đã hát bài hát đó cho tôi.
“Hello… is it me you’re looking for? I can see it in your eyes. I can see it in your smile. You’re all I’ve ever wanted, and my arms are open wide…”
Lấy hết can đảm khi bắt đầu nghe đoạn điệp khúc, tôi ngước nhìn chàng nghệ sĩ violin, bây giờ đang là một ca sĩ thực thụ, và nhìn anh ta chằm chằm đúng cái cách mà anh ta nhìn tôi kể từ khi tôi biết anh ấy. Anh ấy vẫn còn nhìn tôi, và khi thấy tôi nhìn lại mình, ánh mắt anh như có lửa cháy rực rỡ trong đó. Tôi dần dần thấy hơi thở mình nghẹn lại. Tim tôi đập thình thịch, mặt tôi đỏ bừng. Tôi chưa hề nhìn trực diện vào mắt một người cùng giới lâu đến vậy. Và khi anh mở rộng cánh tay ra, tôi thấy toàn thân run bắn. Tôi không thể ngồi thêm ở đây một chút nào nữa. Cái cảm giác mà tôi đang có thật là đáng sợ. Tôi không thể đối mặt với nó lúc này.
Tôi tính tiền nhanh hết mức có thể và chạy ra khỏi quán. Không ai chú ý đến tôi ngoại trừ anh ấy. Tôi có thể thấy anh ấy dõi mắt theo tôi qua tấm cửa kính của quán cà phê.
Tôi lái xe như bay và thoát khỏi cái chỗ đó trong vòng mười phút. Nhưng rồi tôi đậu xe trước cửa nhà. Ngồi trong xe với máy lạnh lớn nhất mà người tôi vẫn còn ướt đẫm mồ hôi. Thật bệnh hoạn, mình thật bệnh hoạn – tôi thầm nghĩ. Tại sao tôi lại đến cái quán đó một mình, lại chờ đợi gặp anh ta, chờ nghe anh ta chơi đàn và lại cảm thấy sung sướng cực độ khi nghĩ rằng, bài hát mà anh ấy trình bày là dành riêng cho tôi. Ngu ngốc và ngờ nghệch, tôi hoàn toàn thấy hệt như tôi bị mất trí. Tôi phát điên lên vì xấu hổ khi thoáng nghĩ đến những nguyên nhân khiến tôi lại hành xử như vậy.
Cho dù gì đi nữa, tôi tự hứa với mình sẽ không đến cái quán đó nữa.
Ít nhất là không đến một mình.
Một tuần bận rộn với nhiều hợp đồng quảng cáo quan trọng cuốn phăng mọi băn khoăn trăn trở của tôi. Thậm chí tôi còn không có thời gian hẹn hò và đi chơi với Fiona. Chính vì thế, chiều thứ sáu hôm nay, sau giờ làm việc, tôi quyết định đi siêu thị. Tôi sẽ mua một số thức ăn và sẽ nấu một bữa ăn tuyệt vời cho Fiona. Chắc chắn cô ấy sẽ rất thích thú. Sau khi nấu xong mọi thứ, tôi sẽ phone cho cô ấy.
Tôi lấy một hộp phômai trắng của Pháp, một bịch patê gan ngỗng béo ngậy. Vậy là chỉ cần đi mua thêm bánh mì, khoai tây và thịt bò là tôi sẽ có món bò cuốn phô mai ngon tuyệt.
Mấy củ khoai tây có vẻ không ngon cho lắm. Tôi gạt những củ hơi xỉn màu phía trên sang một bên với hy vọng bên dưới sẽ có một ít củ ngon. Tôi cũng tìm ra được một củ ưng mắt, rồi hai củ, rồi ba củ. Nhiêu đó có lẽ cũng đủ nhưng tôi phát hiện ra củ khoai tây thứ tư, rõ ràng là một củ ngon tuyệt và to bự. Tôi dùng cả hai tay đào những củ khoai phía trên sang một bên và cố moi cho bằng được cái củ ưng mắt kia. Trước khi tôi với được nó, hầu hết những củ khoai tây trên mặt bắt đầu lăn xuống đất. Mấy cô gái đang chọn đậu kế bên la lên làm tôi thêm hốt hoảng và xấu hổ. Tôi quên cả cái củ khoai tây đó và cúi xuống thu gom những quả vương vãi trên mặt đất. Mọi người đứng và ngó chằm chằm tôi, cho đến khi tôi nhận thấy có một người đàn ông ngồi xuống và phụ tôi nhặt chúng. Tôi ngước mắt nhìn anh ta. Anh chàng tốt bụng nở một nụ cười với tôi.
Tôi nhanh chóng nhận ra anh ấy. Rõ ràng đó chính là Jimmy, chàng trai kéo violin, mặc dù việc thiếu ánh đèn sân khấu chỉ làm cho anh càng thêm lịch lãm. Tôi cứ trố mắt nhìn anh ấy trong khi anh cười nhẹ và tiếp tục nhặt những củ khoai tây. Chỉ khi mấy cô gái sà vào và nhặt cùng anh, tôi mới trở lại việc của mình.
Khi các củ khoai nằm yên chỗ của mình, tôi lắp bắp gật đầu chào mấy cô gái. Bọn họ bẽn lẽn nhìn tôi và Jimmy rồi vừa bước đi vừa thì thầm gì đó. Tôi gượng cười và cố nặn ra một lời cảm ơn cho đủ lịch sự.
– Cám ơn anh.
– Không sao mà. Thật không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh…
– Xin lỗi – tôi nói nhanh – Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Cám ơn nhiều. Tôi nghĩ tôi phải đi mua hàng tiếp.
– Không sao mà. Rất vui khi được gặp anh.