VN88 VN88

Cặc anh vừa khít lỗ đít tôi – Truyện 18+

Tôi đẩy chiếc xe đựng hàng đi thật nhanh. Tim tôi vẫn còn đập thình thịch và cái cảm giác mà tôi đã có trong quán cà phê nay lại dâng lên đầy ấp thân thể tôi. Cái quái gì đang xảy ra với tôi vậy. Tôi rất muốn đứng đó nói chuyện tiếp với Jimmy nhưng tại sao tôi lại bỏ đi. Và tại sao tôi lại muốn trò truyện và làm quen với anh ấy?
Tôi để xe hàng phía ngoài gian bán thịt và bước vào bên trong. Nhiệt độ đột ngột hạ xuống và theo hơi thở của tôi, từng làn khói mỏng thoát ra ngoài đầy thú vị. Thật là lạnh.
Cố xua hình ảnh về Jimmy, tôi bắt mình phải suy tính xem nên mua nạc đùi hay nạc lưng của con bò xấu số. Sau chót, tôi quyết định tốt nhất là mua phi lê. Lúc cúi người xuống để lấy tảng thịt, mông tôi chạm vào một ai đó phía sau lưng. Cả hai tiếng “xin lỗi” cùng bậc ra và lại một lần nữa, người mà tôi đụng phải là Jimmy. Anh ấy nhoẻn miệng cười.
– Chúng ta cứ gặp nhau hoài nhỉ. Anh mua thịt bò à? Anh định làm món gì?
– Uhm… Bò cuốn phô mai. Còn anh?
– Tôi mua một con bồ câu. Tự nhiên tôi thấy thèm bồ câu Úc. Anh mua nhiều thịt quá nhỉ? Chắc là ăn hai người phải không? Thật chán. Lúc nào tôi cũng phải ăn một mình.
– Vâng…
– Anh chưa mua bánh mì phải không? Tôi cũng cần mua một ổ. Chúng ta đi đến đó đi, ở đây lạnh quá.
Tôi đang hết sức bối rối. Cái thằng liếng thoắt trong tôi tự dưng nín bặt. Tôi rất thắc mắc sao Jimmy có thể ăn nói trôi chảy và cởi mở đến thế.
– Anh tên gì?
– Duke – tôi đẩy nhanh xe hàng hơn để có thể đi song song cùng anh – còn anh là Jimmy phải không?
– Đúng rồi. Anh nhớ tên tôi à. Tuyệt quá.
Tôi nhún vai, và vẫn chưa tìm được gì để nói. Trong khi tôi quyết định nên khen tài kéo violin của anh hay khen giọng hát của anh, chúng tôi đã đến gian hàng bánh mì.
“Quý khách vui lòng chờ khoản năm phút. Bánh mới sẽ xong ngay.”
– Cũng tốt – Jimmy nói nhỏ trong lúc chúng tôi tìm một chỗ đứng chờ – chúng ta có một ít thời gian trò chuyện với nhau.
– Uhm. Anh kéo violin hay lắm – tôi hít một hơi – và hát cũng hay nữa.
– Cám ơn nhiều. Tiếc là tôi không đến quán đó trình diễn nữa.
– Sao vậy? Chuyện gì xảy ra, anh đàn hay lắm mà?
– Ờ, tôi chỉ thay bạn tôi hai tháng. Vai anh ấy có vấn đề và anh ấy phải nghỉ ngơi. Nhưng đến hôm qua thì anh ấy đã ổn rồi. Anh ấy đã trở lại và thế là tôi thành thất nghiệp.
– Thất nghiệp.
– Ha ha ha… tôi đùa thôi. Tôi không phải là nhạc công chuyên nghiệp. Tôi làm nghề tổ chức trình diễn. Còn anh?
– Tôi làm copywriter.
– Tuyệt. Anh làm công ty nào?
– Công ty T&T. Tôi không biết anh có biết nó không.
– Tất nhiên rồi. Ba tháng trước tôi vừa hợp tác với công ty anh. Tuy nhiên tôi không có thấy anh.
– Tôi mới làm được gần hai tháng thôi. Vậy ra, anh không phải nhạc công cũng không phải ca sĩ à?
– Ừ. Tôi nghĩ tôi hát không tốt cho lắm – Jimmy tỏ vẻ khiêm tốn.
– Không. Anh hát hay lắm.
– Anh thấy bài hát đó thế nào?
– Uhm… tuyệt… tôi thích nó lắm.
– Thật chứ. Tôi thấy anh bỏ về nửa chừng. Tôi hơi thất vọng một chút.
– À, lúc đó tôi có việc phải giải quyết gấp.
– Thật à. Tôi cứ sợ anh ngại khi thấy tôi hát tặng anh bài hát đó và bỏ đi. Rồi cả tuần lại không thấy anh xuất hiện. Nói thật, tôi cảm thấy hơi tiếc khi nghĩ là không bao giờ gặp lại anh.
Tôi trợn mắt và nhìn Jimmy. Tôi thực sự bị sốc. Anh ta rõ ràng đang e thẹn và bối rối. Rồi hơi ngập ngừng, Jimmy giải thích:
– Anh giống hệt một người bạn thời trung học của tôi. Giống hệt từ mái tóc đến ánh mắt. Cả khuôn mặt nữa chứ. Khi gặp anh lần đầu, tôi cứ ngỡ đó là anh bạn của mình. Đến tận bây giờ tôi cứ thắc mắc sao lại có người giống người đến thế.
– Thật à?
– Vâng. Để tôi cho anh xem hình anh ấy.
Jimmy móc bóp và đưa cho tôi tấm hình mà anh để ngay trong bóp. Trong bức ảnh, Jimmy với mái tóc ngắn và quần áo trang trọng đang khoác vai một anh chàng mặc đồ tuxedo. Tôi chớp mắt mấy lần.
– Anh ấy tên là Orleans. Rất giống anh phải không?
– Bây giờ anh ấy ở đâu?
– Có gì không?
– Không. Tôi chỉ nghĩ là việc gặp một người giống hệt mình cũng thú vị lắm.
Jimmy tự nhiên buồn hẳn.
– Thật tiếc. Tấm ảnh này đã được chụp một năm trước. Lúc đó anh ấy và tôi đang ở nơi tổ chức lễ cưới của anh ta. Cô dâu bị xe tải cán chết trên đường đi đến nhà thờ. Ba ngày sau thì xe anh ấy được phát hiện ở một hẻm núi gần đó. Xe bị lật từ trên đường đi và rớt xuống vực. Mọi người nói anh ấy đã tự vẫn… Nhưng tôi không tin điều đó.
– Anh ấy đã qua đời rồi à… Xin lỗi vì chuyện đó. Tôi rất tiếc.
– Không sao.
– Anh… ờ… có vẻ thân với anh ấy lắm nhỉ.
– Vâng. Thật ra, suýt chút nữa thì… ờ…
“Bánh mì mới đã xong. Xin mời quý khách”
Câu chuyện bị bỏ dở nửa chừng. Jimmy lấy cho anh một ổ và cho tôi hai ổ. Tôi đón lấy bánh mì từ tay anh và gật đầu cảm ơn.

VN88

Viết một bình luận