Chúng tôi gặp lại nhau tại bãi gửi xe. Jimmy lại cười với tôi.
– Chúc anh và bạn anh ngon miệng. Ăn hai người thì thật là tuyệt. Chào anh.
Tôi gật đầu. Hầu như Jimmy sắp sửa ngồi vào xe, thì không hiểu tại sao, tôi lại mở lời với anh:
– Thật ra… tôi cũng chỉ ăn có một mình.
– Vậy à? – Jimmy đứng yên trước cánh cửa xe hơi – anh mua nhiều thịt đến thế mà.
– Mua phần nhỏ hơn thì tôi không đủ ăn. Anh…
– Anh… – Jimmy gần như nói cùng một lúc với tôi.
Tôi thực sự thấy mặt mình nóng lên:
– Anh nói trước đi Jimmy.
– Ờ… tôi chỉ định hỏi là món Bò đó có ngon không?
– Tôi nghĩ mình làm cũng được. Còn món bồ câu của anh?
– Chắc ổn… Ờ… ừ… Thật ngại quá, nhưng quả thật tôi muốn mời anh ăn tối. Nếu anh không ngại thì đến nhà tôi, hoặc nhà anh cũng đuợc. Anh đồng ý chứ?
Tôi gật đầu thật nhanh trước khi kịp lấy lại tỉnh táo để suy nghĩ. Jimmy cười rất tươi và tỏ vẻ hài lòng.
– Vậy đến nhà anh hay nhà tôi?
– Nhà anh ở đâu? Ở đây hơi xa nhà tôi đó.
– Nhà tôi cách đây hai dãy phố. Tuy nhiên nó chỉ đủ chỗ cho 1 chiếc xe hơi. Vậy đi, chúng ta ghé công ty anh. Nó cũng nằm trên đường về nhà tôi. Anh hãy gửi xe ở đó. Tối nay sau khi ăn xong tôi sẽ chở anh về và sáng mai tôi sẽ đến đón anh đi làm được chứ?
– Tôi tin là chắc không có vấn đề.
Những thứ kì lạ đang xen trong từng tế bào não của tôi, thân thể tôi ngập chìm trong một cảm giác hưng phấn hiếm có và trước khi tôi kịp tỉnh táo hoàn toàn, tôi nhận ra mình đang ngồi trong xe Jimmy và đang trên đường trở về nhà anh. Tôi không thể nhớ mình đã đến công ty bằng cách nào, đã gửi xe ở tầng nào và làm sao mà tôi chui vào được xe của anh. Hình như cả hai chúng tôi đều im lặng từ lúc lên xe tới giờ.
Jimmy mở một bản nhạc nho nhỏ. Không phải là nhạc hoà tấu hay cổ điển như tôi nghĩ. Đó là bài Nothern Star của Melanie C.
– Anh có biết bản này không Duke?
– Có. Tôi có nghe qua một hai lần. Thực sự không ấn tượng cho lắm. Tiết tấu của nó khá đều. Nhưng hoà âm thì ổn. Tôi thích tiếng trống điện tử của nó.
– Tôi cũng vậy. Nhưng cái mà tôi thích nhất là lời bài nhạc.
Jimmy nói tới đó và bắt đầu ngân nga theo bài hát…
“They buy your dream So they can sell your soul. Is it any wonder we lost control? Feeling’s come… Feeling’s gone… I have learn my lesson well. The truth is out there but I can’t tell. Don’t look back and don’t give up to your life, and goodbye… Live your life without regret. Don’t be someone who they forget…”
Jimmy dừng lại và nói:
– Đó là câu tôi thích nhất. Sống đừng hối tiếc những gì đã mất, đừng trở thành người bị lãng quên. Tôi đã học được điều đó từ chính cuộc sống của mình.
Tôi hít một hơi và không biết phải nói gì.
Jimmy vặn nhỏ nhạc một chút và cười nho nhỏ:
– Tức cười thật, tôi nói về mình quá nhiều. Chưa bao giờ tôi làm điều đó. Chúng ta nói về anh đi nhé. Cô gái đi chung với anh lần trước là bạn gái của anh phải không?
– Uhm… Cô ấy tên là Fiona. Mà sao anh biết chúng tôi là người yêu của nhau?
– Tôi đoán ra điều đó. Khi nhìn vào mắt Fiona, tôi thấy được sự sung sướng đang dâng trào. Đó là ánh mắt của những phụ nữ đang yêu và được yêu. Anh chắc hẳn là một người bạn tình rất tuyệt vời. Rất ít người phụ nữ có thể có niềm hạnh phúc nhiều đến thế.
– Vậy à. Cám ơn anh. Thật sự tôi rất yêu Fiona. Cô ấy cũng thế. Có lẽ chúng tôi sẽ sớm cưới nhau.
– Thật chứ. Xin chúc mừng. Cả hai rất đẹp đôi. Cô ấy làm nghề gì?
– Cố vấn kinh tế. Chúng tôi quen nhau được hai năm rồi. Còn anh, các mối quan hệ của anh ra sao?
– Tôi vẫn độc thân. Không có đi chơi với ai trong suốt một năm nay. Có lẽ tôi cứ sống thế này thì tốt hơn. À… đến nơi rồi.
Tôi bước xuống xe và đứng chờ trong khi Jimmy cất xe trong gara. Rồi anh mở cửa và mời tôi vào nhà. Một căn nhà nhỏ nhưng bày trí tuyệt đẹp. Mọi thứ đều làm bằng gỗ sồi Ireland cực kì sang trọng và đắt tiền. Cái bàn, những chiếc ghế salong sang trọng, sàn nhà, kệ sách và bếp… tất cả đều là đồ gỗ. Chủ nhân của những thứ này rõ ràng là người sành điệu.
– Anh cứ ngồi tự nhiên Duke. Thông cảm nhé. Tôi chỉ sống có một mình và vì ghét sự rỗng rãi quá mức nên nhà tôi mới nhỏ và chật thế này.
– Không sao. Nhà anh đẹp lắm. Tôi cũng không cần ngồi nghỉ đâu. Tốt nhất chúng ta nên bắt tay vào làm bếp trước khi tôi xỉu vì đói.
– Ha ha – Jimmy cười khanh khách – tuyệt lắm. Chúng ta cùng làm nhé.
Nửa giờ sau, tôi và Jimmy ngồi đối mặt nhau và thưởng thức món ăn. Bò và bồ câu, ôi những con vật ngon tuyệt. Tôi tự nhiên thấy yêu chúng làm sao. Tôi cố ăn từ từ, vừa trò chuyện vừa ngắm nhìn Jimmy và sợ hãi khi nghĩ đến việc những giây phút này sẽ chấm dứt một cách quá nhanh. Nhưng rồi mọi món cũng hết sạch và giờ thì tôi cùng Jimmy đang đứng rửa chén dĩa. Anh ấy chùi xà phòng còn tôi thì trán lại nước và xếp vào máy sấy khô. Jimmy nói thích tự tay rửa bát dĩa hơn và tôi cũng thích như thế.
– Anh cao đó chứ Duke. Giờ tôi mới nhận ra điều này. Anh cao hơn tôi một chút. Anh khoảng 1m87 phải không.
– Yeah! Chính xác là 1m88. Cũng nhờ tôi hay bơi thường xuyên thời trung học nên mới đuợc vậy.
– Thế chắc thân hình anh hoàn hảo lắm nhỉ.
– Tôi không biết – tôi hơi xấu hổ một chút – tôi không nghe ai khen cũng chẳng nghe ai chê cả.
– Chắc anh chưa cho người ta xem thân hình của anh thôi. Còn Fiona, cô ấy nói thế nào?
– Không nói gì. Những lúc ấy Fiona thường chỉ im lặng và… ờ… vuốt ve nó thôi.
– Nó – Jimmy cười lớn – ý anh nói nó là gì vậy?
– Thật là… tôi nói nó ở đây là nói thân hình và cơ bắp của tôi.