VN88 VN88

Chị Đào ơi em nứng – Truyện 18+

Câu chuyện tình sau đây đan xen với một giai thoại tưởng chường như trong cổ tích thần thoại nhưng giai thoại này chẳng qua chỉ là một tiền đề dẫn dắt, minh họa và tô điểm thêm cho mối tình tuyệt đẹp như thiên thần giữa Lợi và một trinh nữ 25 tuổi tên là Trần Kim Đào ở miệt quê Bến Tre. Số là khi ở ngoài Nha Trang về, bố Lợi tính đi Bến Tre để thăm hỏi người bạn chí cốt tên là Kim đã hơn mười năm rồi chưa hề có tin tức song dự định này, bố Lợi thấy không thể nào thực hiện được vì lý do sức khỏe nhưng rồi lại thấy trong bụng không yên. Trong thời gian này, trường cấp III Châu Thành vì công trình sửa chữa phòng học chưa xong nên ngày khai giảng năm học mới của trường sẽ dời đến 20 tháng 9, chứ không phải vào ngày 5 tháng 9 thường lệ như những trường khác. Thế là Lợi có dịp để xin bố cho phép nó tình nguyện đi thay bố xuống Bến Tre thăm viếng bác Kim.
– Mày còn con nít con nôi thì thăm với nom cái gì. Nhưng thôi, mày cứ đi xuống đó biếu bác Kim 2 kg cá ngựa đặng bác ngâm rượu uống – Bố Lợi nghiêm giọng – Tối nay bố sẽ vẽ sơ đồ cho mày đi, nhớ là phải về sớm để đi học đấy.

Chi Dao oi em nung - Truyen 18 hinh 1

Chị Đào ơi em nứng – Truyện 18+

Tối hôm đó, Lợi soạn sửa hành trang cho chuyến đi và vì đây là lần đầu tiên nó được đi về vùng quê Bến Tre nên nó cảm thấy thú vị vô cùng. Mẹ nó dặn nó phải mang áo ấm theo và tối ngủ phải mặc vào không thôi muỗi chích. Chị Hường thì vào tận phòng ngủ của nó với vẻ mặt buồn buồn, chị dúi vào tay nó 5 tờ giấy 100.000đ rồi dặn nó đi sớm về sớm, xuống Bến Tre không được léng phéng với bất kỳ cô gái nào và khi về phải mua cho chị mấy bịch kẹo dừa. Lợi chỉ vâng dạ được hai ba tiếng rồi nhìn theo dáng chị Ba quày quả đi xuống thang lầu. Tuy rất háo hức về chuyến đi sáng mai nhưng khi lên giường, nó vẫn ngáy khò khò đến 4 giờ sáng mới giật mình thức dậy. Sau khi chào bố mẹ, mợ Yến, chị Hảo và chị Hường, Lợi mang hành lý đi bộ ra đứng trước Nhà thờ Bà Rịa và 5 phút sau, chiếc xe car chất lượng cao Vũng Tàu – Bến Tre chạy đến rước nó lên để đưa nó về một phương trời xa thẳm đang có một người con gái chờ mong nó đến giải cứu khỏi kiếp nạn hy sinh oan nghiệt. Sau khi vượt quãng đường gần 200km, qua hai cái phà, đúng một giờ trưa, Lợi mới mệt nhoài xuống xe tại ngã tư Phan Đình Phùng – Hoàng Hoa Thám để đón xe ôm về huyện Chợ Lách.

Truyện 18+ chị đào ơi em nứng

Chi Dao oi em nung - Truyen 18 hinh 2

Sơ đồ bố Lợi vẽ rất dễ dàng, lại được chú xe ôm tốt bụng hướng dẫn thêm nên chẳng mấy chốc, nó đã đến được nhà bác Kim sau khi cuốc bộ gần hai cây số đường mòn xuyên qua các vườn nhãn, chôm chôm, măng cụt…Đã gọi là Bến Tre thì phải nói là đi đâu cũng đều gặp “ai đứng dưới bóng dừa…” như lời bài hát của nhạc sỹ Nguyễn văn Tý. Dừa mênh mông bát ngát, tạo thành một mảng xanh dày đặc bao quanh sông, rạch, vườn cây ăn trái, ruộng nước…Nếu trên máy bay nhìn xuống thì sẽ thấy Bến Tre như là một đảo dừa xanh um, bốn bề là sông nước ; vậy chứng tỏ đây là một vùng đất thiên thời, địa lợi, nhân hòa giúp con người làm giàu bằng tiềm năng thủy sản, lúa ruộng cũng như cây ăn trái. Gia đình bác Kim ngoài ruộng, vườn cây, ao cá ra còn có cả một đàn 18 con bò và 12 con bê cho nên có thể xứng danh một đại gia miệt vườn không ai sánh kịp vì nội người làm thuê ở mướn của nhà bác cũng phải đến 12 người. Bác Kim là người họ Trần, cùng với bác gái độ tuổi ngoài 50 và có tất cả 4 người con gồm một trai và ba gái ; anh Hai, chị Ba, cô Út đã lập gia đình và tuy ra riêng nhưng đều ở gần gần nhà bố mẹ, chỉ còn chị Tư Kim Đào độc thân ở nhà phụng dưỡng cha mẹ. Chị Đào năm nay 25 tuổi, một cô gái hương đồng gió nội nhan sắc tuy chưa đến nỗi nghiêng thành đổ nước nhưng chim cũng gần sa, cá cũng phải lặn và hoa phải nhường, tuyết phải thua. Cũng như bao cô gái khác ở vùng sông nước, khi đi làm ngoài nắng, chị Đào đều bịt kín mặt mũi bằng khẩu trang nên nước da chị lúc nào cũng trắng ngần như bông bưởi.

Mái tóc chị đen nhánh, óng ả như tơ, thướt tha và mềm mại tựa nhung, phủ xõa gần kín cả lưng luôn được kẹp gọn gàng bằng chiếc kẹp bằng nhôm. Vầng trán chị cao, hai hàng chân mày mảnh như tơ và cong vút giống hai vòng nguyệt lưỡi liềm ; đôi mắt chị tuy hơi nhỏ nhưng thật ngời sáng, long lanh, cong vút hai hàng mi và sắc lẽm như dao cau sẵn sàng giết chết bất kỳ con ong, con bướm nào dù là chỉ vụt bay qua. Đôi gò má chị phơn phớt trắng hồng một cách tự nhiên với hai lưỡng quyền cao và cái sống mũi dọc dừa thanh tao nằm cân đối, gọn gàng ở giữa. Dù cho ai có đi Nam về Bắc nhưng vẫn chắc chắn là không ai quên được đôi môi chị tuy mỏng mảnh, hơi dảnh lên và thắm đỏ như son ; khi cười để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền hai bên khóe miệng. Vóc dáng, thân thể chị cao, tuy hơi nhỏ nhắn và mảnh khảnh nhưng không gầy guộc, ốm o ; trái lại rất có da có thịt, đầy đặn, nở nang tạo thành những đường nét tuyệt mỹ đầy hấp dẫn, khêu gợi trên pho tượng thần Vệ nữ yêu kiều, đài các, kiêu sa và diễm lệ. Với nhan sắc như vậy thì lẽ nào chị Đào lại tránh khỏi “bầy ong lũ bướm”chặn đường đón ngõ và sỡ dĩ chị chưa lập gia đình là do gia đình anh chàng người yêu của chị có đám tang nên còn lần lữa, chứ hoàn toàn không phải vì chị bẽ bàng duyên phận hẩm hiu. Do vậy, số kiếp chị Đào phải gánh chịu một tai họa vô cùng khủng khiếp gấp cả ngàn lần so với tai ương của chị Hường chạm trán với một con dã nhân ở Gò Rùa chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ và cũng từ đấy, chị Đào mới trở thành người tình trăm năm của Lợi. Số là khi vừa bước chân vào nhà bác Kim, Lợi cảm nhận được một bầu không khí tang tóc, thê lương và nặng nề, dù là nó nghe văng vẳng có tiếng lợn bị chọc tiết kêu eng éc ở dưới nhà bếp vọng lên. Bác Kim chỉ ậm ờ khi Lợi trình bày là con của ông Sinh ở Bà Rịa và nhận lấy bọc cá ngựa nó trao cho qua chuyện, như là tâm trí bác đang bị một tảng đá vô hình đè nặng. Bác chỉ nói với nó là ở lại nhà bác đến tối mốt có tổ chức lễ hội ở đây rồi ngày kia hẵng về. Bác sai một anh người làm sắp xếp chổ ngủ cho Lợi trên một trong hai cái sạp gỗ dài dưới bếp. Đây là chổ nghỉ ngơi và ngủ qua đêm của người làm trong nhà, nam một bên và nữ một bên, mỗi người một khoảnh vừa bằng một chiếc chiếu đơn, chỉ việc kê gối và trùm mền ngủ vì ở đây họa hoằn lắm mới có muỗi. Ở nhà bếp cho đến chiều, dĩ nhiên là Lợi được ăn uống thoải mái và ngoài ra, nó được mấy anh người làm kể cho nghe một câu chuyện thật rùng rợn, hãi hùng chẳng khác gì thần thoại cổ tích.

VN88

Viết một bình luận