VN88 VN88

Chị Đào ơi em nứng – Truyện 18+

Hai chị em ngồi trên xuồng giữa rạch, bàn tính thật kỹ từng chi tiết của kế hoạch đặc công và đào tẩu, sau đó chị Đào quành xuồng lại chở Lợi về nhà chị rồi chị hối hả đi tiếp sang nhà chú Ngạn để làm nốt một số công việc chuẩn bị cho ngày mai. Trưa hôm đó, vì nhận lời giúp chị Đào nên Lợi ăn cơm cảm thấy thật ngon lành và dĩ nhiên trong nhà, hoàn toàn tuyệt đối không ai biết được chuyện gì đang sắp xếp, tính toán cả. Tuy nhiên, phần nào nó cũng cảm thấy hơi sờ sợ nhưng do trót lỡ đã hứa giúp chị Đào rồi giống như vào hang cọp phải bắt cho được cọp con nên nó đành phóng lao theo lao vậy. Sáng hôm sau, theo kế hoạch đã thống nhất với chị Đào, Lợi thu xếp hành lý xin phép hai vợ chồng bác Kim đón xe trở về Bà Rịa và dĩ nhiên là không ai mà không đồng ý. Nó chào các anh chị người làm rồi ra khỏi cổng nhà, đi ngược lại con đường mòn mà hôm trước nó đi vào nhưng chỉ được khoảng 100m, nó bỗng rẽ ngoặt tay trái, đi theo một con đường mòn khác gần 100m nữa thì gặp chị Đào đứng chờ nó nơi cống thủy lợi. Chị dẫn nó đến nhà chú Ngạn cách đó không xa. Lúc bấy giờ chỉ có mỗi một mình chú Ngạn ở nhà và để bảo đảm an toàn bí mật tuyệt đối, Lợi đành phải chịu khó vào ở trên căn gác xép vừa chật chội vừa tối tăm lại vừa bụi bặm. – Yên chí đi cậu nhỏ! Đến 3 giờ chiều nay, bà xã tôi với sắp nhỏ qua nhà anh tôi rồi tôi sẽ cho cậu xuống tắm rửa thoải mái – Chú Ngạn nói giọng vỗ về rồi đi xuống nhà dưới.Vậy là 8 tiếng đồng hồ cuối cùng rồi cũng qua đi, sau khi ráng nuốt hai ổ bánh mì kèm thịt heo quay và mệt mỏi ngủ một giấc khá dài trên tấm ván mộc, Lợi được chú Ngạn gọi xuống tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi ra sau vườn uống café đá với chú. Chú vừa rít thuốc lào vừa nói : – Mọi việc chuẩn bị cho tối nay, tôi và con Đào làm xong hết cả rồi. Giờ thì tôi và cậu chỉ việc ở đây chờ cho đến 10 giờ khuya là bắt đầu hành sự. – Chị Đào đâu rồi cậu ? – Nó về bển rồi, kẻo người ta nghi ngờ điều gì thì nguy. Hồi trưa này, nó mang bánh mì và thịt quay cho cậu đấy. Đến giờ phút này coi như là tuyệt đối an toàn bí mật rồi đấy, không còn chổ nào sơ hở cả. Ôi, thật tội nghiệp con nhỏ số phận hẩm hiu làm sao ấy, nếu mà không gặp được cậu thì e rằng…Tuy chú Ngạn nói lấp lửng nhưng Lợi ít nhiều cũng hiểu được nỗi lòng của chú. Lòng nó thầm mong tối nay, mọi việc sẽ đều tốt đẹp và trót lọt, con trăn tinh kia chết hay không cũng không cần thiết nhưng chị Đào thì được giải cứu an toàn và làm sao cho mọi người tin rằng chị đã chui vào bụng con trăn. Chú Ngạn vào bếp nấu cơm chiều và khoảng gần một tiếng đồng hồ sau, chú lễ mễ bưng ra xếp lên cái bàn tròn Lợi ngồi nào đậu que xào, canh hẹ nấu đậu hủ trắng cùng với cơm trắng, thịt quay. Hai chú cháu cùng nhau ăn uống thật ngon lành. – Nè chú, hồi đó đến giờ có trường hợp nào đến miễu nhưng rồi con trăn quên hổng đến không chú? – Làm gì có chuyện đó mậy? Nó đã thành tinh rồi thì làm gì mà không đến. Nhưng cho dù nó đã thành tinh đi chăng nữa thì nó cũng không thể nào phân biệt được thịt người với thịt bê đâu vì cỡ nào thì cỡ, nó cũng chỉ là một con vật không hơn không kém. – Thế chú thấy có ai dám nghĩ đến chuyện trộm long tráo phụng như chú và chị Đào chưa? – Chưa có ai cả, cậu ơi! – Vậy tiền của ai bỏ ra để làm lễ hội đêm nay hả chú? – Của hội đình làng chứ ai? Chả nhẽ ông anh tôi bị mất con gái còn bắt ổng bỏ tiền ra nữa hay sao?Thời gian trôi qua thật mau, sau khi cơm chiều xong, Lợi vào nhà ngã mình trên cái võng và đánh một giấc dài thì chú Ngạn gọi dậy, nhìn đồng hồ thấy chỉ còn 15’ nữa là 10 giờ đêm. Nó lật đật chạy xuống nhà sau rửa mặt rồi mở túi xách, lấy chiếc áo thun màu đen để thay cho chiếc áo chemise xanh nó đang mặc. Nó cầm túi xách bằng tay phải, còn chú Ngạn xách túi hành lý của chị Đào bằng tay trái ; tay phải chú và tay trái Lợi khệ nệ khiêng một cái bao tải bố tời. Chú Ngạn cũng mặc một cái áo chemise màu sẫm, phì phà điếu thuốc Trị An rồi hất đầu ra lệnh lên đường. Lúc này, tại nhà bác Kim, lễ hội cũng vừa chấm dứt, các ông hương thân cũng van vái vừa xong và người ta chuẩn bị đưa chị Đào lên miễu tế trăn tinh. Hai vợ chồng bác Kim, anh chị em chị Đào và đám người làm bắt đầu khóc rống lên, chỉ có chị Đào là khá bình tĩnh. Chị thầm tính là lúc này, chắc chú Ngạn và Lợi đã có mặt nơi sau miếu rồi cũng nên. Chị đến chào bố mẹ, anh chị em và đám người làm lần cuối rồi bình thản ra đi cùng với đám rước gồm hai ông hương cả và bốn thanh niên. Từ nhà bác Kim lên đến miễu khoảng chừng 15’ và ngôi miễu nằm trên một gò đất cao, dưới tán một cây đa cổ thụ tàn lá xanh um rậm rạp. Lúc bấy giờ, chú Ngạn và Lợi đã đến núp ở sau ngôi miễu sáng mờ mờ ánh đèn bóng tròn, chú Ngạn có vẻ nôn nóng vì chú e rằng nhỡ mà đêm nay, nếu con trăn tinh mà đến sớm hơn dự định của chú và chị Đào thì mọi hy vọng coi như tan thành mây khói, lúc đó có ăn năn đi nữa thì cũng đã muộn. Chú Ngạn đi một vòng miễu, vào cả bên trong quan sát thì may sao, vẫn chưa có động tĩnh gì xảy ra.Chú và Lợi ra sau miễu được 5 phút sau, đám rước chị Đào đi đến. Những người áp tải chị cũng không dám chần chờ thong thả chi nữa, họ nhanh chóng trói hai tay và hai chân chị bằng dây dù rồi cột đầu dây còn lại vào thân cột miễu ; sau đó, họ thắp nhang nơi bàn thờ rồi vội vã rút lui, chỉ còn mỗi mình chị Đào ở lại để làm tròn phận sự nộp mạng cho trăn tinh. Khoảng một phút sau, chú Ngạn và Lợi ào vào miễu như một cơn lốc ; Lợi đã vắt sẵn nơi vai chiếc áo chemise màu tím của chị Đào, ngồi thụp xuống tháo dây trói cho chị còn chú Ngạn thì lôi từ trong bao tải bố tời ra xác một con bê khoảng 35-40kg, bụng tròn căng và được khâu lại một đường cỡ 1,5dm. Sau khi được cởi trói, chị Đào cầm chiếc áo chemise Lợi đưa, nhanh nhẹn chạy ra sau bàn thờ để thay áo. Chú Ngạn dùng sợi dây dù trói chị Đào khi nãy cột vòng hai chân trước với hai chân sau của con bê lại.

VN88

Viết một bình luận