Thấy không êm, tôi liền nháy mắt thằng Bảy, nói nó trả tiền rồi ba đứa kéo nhau đi ra. Vừa ra tới đường, Mận đã xừng xộ với tôi ngay:
Bộ anh tính bỏ tui sao, anh nói với Hiền là anh bỏ tui hả, tui này không dễ đâu, tui làm lớn chuyện lên cho coi.
Thấy Mận làm dữ quá, tôi bèn xuống giọng:
Có gì đâu mà Mận phải lớn tiếng như vậy, có chuyện gì thì tối nay tụi mình gặp nhau nói chuyện. Bây giờ tụi mình vui vẻ đi về, đừng để người ta thấy gây gỗ ngoài đường người ta cười cho thúi đầu.
Mận nghe tôi nói vậy thì làm thinh không nói nữa cứ cúi đầu đi riết. Sau khi đưa Mận về nhà, hai đứa tôi ra mé sông ngồi nói chuyện tiếp. Thằng Bảy hỏi tôi:
Tụi mày sao vậy, có chuyện gì mà hai đứa giận hờn quá chừng vậy?
Tôi định nói chuyện Mận làm tình với gã gác cửa bệnh viện, nhưng nghĩ không hay cho Mận nên tôi im, chỉ nói qua loa cho qua chuyện. Thằng Bảy có vẻ không bằng lòng:
Tao không biết chuyện tụi mày ra sao chứ theo tao thì con Mận nó tội nghiệp lắm, nó đi đâu cũng nhắc tới mày hoài, gặp tao nó cũng nói và mong ngày mày về làng. Chắc bây giờ mày có đào ở trên quận đẹp hơn nó rồi chứ gì. . . phải không mày?.
Tôi không thèm cãi nó mà lãng sang chuyện khác:
Mày kể chuyện tình của mày với con Hiền cho tao nghe đi.
Thằng Bảy ậm ừ một hồi rồi nói:
– Tao đã nỏi với mày rồi, tao thích con Hiền lấm mà nó cứ tỉnh như không, tao đã viết thơ tỏ tình với nó mà nó trả lời trớt re.
– Trả lời trớt re là trả lời làm sao?
Thì nó nói là nó còn nhỏ chưa nghĩ tới chuyện yêu thương gì ráo trọi, có thương nó thì hãy chờ đợi ba năm nữa rồi mới tính được. Đó vậy đó mày biểu không phải trớt re là cái gì.
Tôi an ủi thắng Bảy:
– Vậy mày đừng buồn, con gái nỏ vậy đó mầy, muốn thấy bà rồi mà cỏn cứ õng ẹo, tao gặp nó buổi sáng tao thấy nó coi bộ chiu mày rồi đó, ráng đi mầy, theo nó hoài đi đừng để hở thằng khác nó nhào vô là mệt đó mày.
Thẳng Bảy có vẻ sung sướng trước lời bàn của tôi nỏ thật thà hỏi:
– Mày thấy tao có nên viểt thơ tỏ tình vởi nó nữa hay không?
Thấy nét mặt thật ngô nghê đến tức cười của nó lúc đó, tôi bèn diễu:
– Thơ với từ làm con mẹ gì, mày đợi hôm nào con nhỏ đi về một mình mày nhào vô ôm đại là được chớ cỏ gì.
Thằng Bảy giãy nầy lên:
– Í mày xúi tầm bậy không à! Con nhỏ Hiền nỏ khở lắm, làm tầm bậy nó không nhln mặt tao nữa thì tiêu đời luôn. . . Thôi thôi mày ơi, xúi tàm bay không à. . .
Tôi làm mặt nghiêm nói:
– Tao nói thiệt đó Bảy, mày cú’ làm đại đi là được thôi à, tao thấy nó chiu mày rồi, mày đừngsợ gì hết.
Thằng Bảy rùn vai le lưỡi tỏ vẻ sợ:
– Thôi tao không dám làm liều đâu, thấy ghê quá à
Thấy thằng Bảy có vẻ quá rụt rè tôi tố nó:
– Tao nói thiệt mày, mày cử nhút nhát vậy hoài thế nào cũng có ngày gặp thằng liều nó nhào vô đại là mày trớt gia me đỏ, mày không tin tao rồi để đó mày coi.
Nét mặt thằng Bảy thật buồn và tỏ ra lo lắng trước những lời tấn công cũa tôi. Nó đứng dậy vươn vai nói:
– Thôi tao đi về đây ngày mai mày qua nhà tao chơi.
Nói song nó đi thật lẹ về hướng nhà nó bỏ lại một mình tôi ngồi nhìn giòng nước chảy.
Ngồi một mình cũng buồn nên tôi lữngthững đi về nhà. Vừa đến cửa thì má tôi đã lên tiếng hỏi:
– Lượm à, con đi đâu từ sáng tới giờ, đói bụng chưa để má nấu cơm cho ăn.
Thật cảm động trước sự săn sóc của má tôi, tôi nói:
– Con còn no má ơi, hồi nãy thẳng Bảy nó dẫn con đi ăn bánh khoọc ngoài quán bà Chín.
Nói xong tôi đi vào trong nhà leo lên võng treo ở hàng ba nẳm chơi. Gió hiu hiu tôi cảm thấy sảng khoái trong ngtrời, đầu óc nghĩ ngợi miên man tới chị hai Hường, ba Huê, cô giáo Cúc. . . Đang mãi mê với nhtrng hình ảnh hấp dẫn của những người trên thì mẹ tôi đi lại gần vông bà hỏi:
– Lượm à, con với con nhỏ Mận có gì không mà sao hồi sáng nó kiếm con má thấy nó khóc.
Trước câu nói của mẹ tôi, tôi lật đật nhỏm dậy, nhìn mẹ tôi và nói:
– Má à. . . hới đó con có cặp với con Mận nhưng kỳ rồi nó lên quận với mẹ nó nó làm chuyện kỳ cục quá nên con không muổn gặp mặt nó nữa. Khi nào nó kiểm con má nói con không có nhà nghe má.
Má tôi chép miệng giọng thật buần:
– Chuyện của tụi bây má không biết ra sao hết nhưng sao má thấy con Mận nó buờn quá chừng, coi bộ con nhỏ nó thương con nhiều lấm đó con.
Tôi đinh bụng không nói gì nữa nhưng nhìn nét mặt của má tôi lúc đó bỗng nhiên tôi vụt miệng:
– Má à, con Mận nó hư lắm, nó đã thương con mà nó còn thích người khác nữa, má thấy vậy mà con không tức sao được?
Má tôi có vẻ không tin những lời tôi nói:
– Con nói sao chtt má thấy nó hiền khô chứ có xí xọn như những đứa con gái khác đâu mà con nói như vậy?
Thấy má tôi cỏ vẻ muốn bênh vực con Mận nên tôi hơi bực:
– Má không tin con thì con cũng không biết nói sao nữa. . . không lý con phải nói cả tên của người nó thích cho má biết rồi má mới tin sao?
Trước những lời có vẻ quyết liệt của tôi má tôi im lặng không nói gì nữa, tần ngần đứng đó một giây nữa rồi quay lưng đi vào nhà, vừa đi bà vừa ngoái lại:
– Thôi được rồi chuyện tụi con để con lo, má không xía vô nữa. . .
Còn lại một mình nẳm trên võng tôi suy nghĩ miên man về những hình ảnh của Mận nào là những khi gặp gỡ ngoài chòi vit, nào là những khi rằn rộn trên căn gảc trọ ngoài quận cũa tôi mà lòng thấy lâng lâng với những khoái cảm. Nhưng khi nghĩ tới cảnh con Mận rên xiết đầu tóc dã dượi trong vòng tay của tên gác cửa bệnh viện là tôi xùng lên và cảm thấy ghét Mận vô cùng.