Lài phản đối kịch liệt :
– không được kgông được đâu, Lượm đã hứa mà đâu có thể nuốt lời được.
Tôi cố cải :
– Tui có nói là tui không trả lời đâu, hôm nay tui nói tui kẹt mà.
Lài nhào vào nhéo trên vai tôi, chân dậm dậm xuống đất như con nít :
– Không chịu đâu kẹt cái gì mà kẹt, Lượm phải nói liền bầy giờ hà, tui không chịu như vậy, Lượm kỳ qúa hà. . . . .
Tôi bị Lài tấn công sát nút túng qúa không biết tính sao nên tôi đành liều mạng :
– Tui nói cái này là nói thiệt nha Lài phải tin thì tôi mới nói đó.
Lài phụng phịi tay vân vê tà áo đôi mắt mở to nói :
– Gì kỳ vậy Lượm chưa nói mà bắt người ta tin, Lượm khôn qúa hà, không chơi với Lượm nửa đâu.
Thấy không thể ngưng được nửa tôi nắm tay Lài nhìn sâu trong mắt Lài nói :
– Ðâu có ai xa lạ đâu tôi để ý Lài từ lâu rồi mà thấy Lài cứ lo học hành và chẳng để ý gì tới ai cả nên tui đâu dám nói. . . . . . . . . .
Tôi thấy Lài lúng túng thật sự, mặt nó đỏ hồng lên, nó ú a ú ớ một hồi rồi mới nói nổi :
– Lượm đừng có nói giỡn kiểu đó con Mận nó biết được nó buồn tôi thì sao ?
Tôi không bỏ lở cơ hội tấn công tiếp :
– Lài phải hiểu cho tôi làm sao mà tôi yêu Mận cho được, người thì cục mịch, chử nghiã thì không có, nói câu trước câu sau là gây gổ, bộ Lài tính tôi giết đời tôi hay sao mà lấy Mận làm vợ ?
Lài nhìn tôi giọng nói thật buồn :
– Lài không biết nói sao chớ Lài thấy nhỏ Mận tội nghiệp lắm, nó yêu Lượm nhiều lắm đó, Lượm làm vậy không tội nghiệp nó sao ?
Tôi thấy Lài có vẻ xuôi xuôi rồi tôi bồi thêm ngay :
– Lài phải nên nhớ rằng tình yêu là tình yêu, đừng bao giờ lẩn lộn giửa tình yêu và lòng thương hại. Lài không nhớ thầy Chương dạy việt văn thường hay nhắc nhở một câu của nhà văn ngoại quốc nào đó sao : « Trên đường đi đến hôn nhân ta đừng bao giờ vội vả và dể dàng cả, vì như vậy sẻ làm cho mình khổ và làm cho người bạn mình khổ cả cuộc đời ».
Thấy tôi có vẻ thao thao bất tuyệt Lài nheo mắt nhìn tôi nét mặt mang nhiều nét hài hước :
– Lài thấy kỳ này Lượm nên ghi tên vào Sư Phạm Vĩnh Long đi thì vừa rồi, Lượm nói chuyện giống ông thầy giáo giảng bài lắm đó.
Tôi không thể ngừng được nửa :
– Lượm nói thiệt đó Lài, Lượm đã thương Lài từ lâu lắm rồi nhưng thấy Lài có vẻ như chưa để ý đến chuyện đó nên Lượm đâu dám nói ra. Hôm nay tại Lài hối qúa với lại tụi mình mới đậu nữa nên Lượm mới dám, đâu Lài nghĩ sao nói cho Lượm biết với ?
Nói dứt câu tôi choàng tay ôm ngang vai Lài kéo sát lại gần, Lài có vẻ như mắc cỡ vừa gỡ tay tôi ra vừa nói :
– Ngoài đường ngoài lộ mà Lượm làm như vậy người ta cười cho đó.
Trước khi buông vai Lài ra tôi nhìn trước nhìn sau thấy không ai để ý bèn ghé môi hôn đại lên má Lài một cái. Lài mắc cỡ dang ra xa mặt đỏ bừng lên lấy tay đánh yêu trên vai tôi nói :
– Lượm kỳ qúa hà, Lài hổng chịu vậy đâu. . . . . . . . .
Cứ tiếp tục những cái xiết tay, những cái hôn vội vả như vậy thêm vài lần nửa thì tụi tôi đến chợ Mỹ Tho, đi vòng vòng trong chợ một lát tôi chọnmột quán bán chè ở góc chợ dẫn Lài vào. Tới bây giờ thì Lài có vẻ quen rồi nó không e ngại như ngày hôm qua nữa vừa ngồi xuống ghế Lài đã nói với tôi :
– Bửa nay tới phiên Lài mời Lượm đó nghe, không được dành đó nếu không chịu là tôi không đi chung nữa đó nhe.
Tôi nhìn Lài cười :
– Làm gì dữ vậy bộ tính sau chuyến đi này tụi mình không bao giờ đi chung nữa sao ?
– Mặc kệ nó, Lài muốn như vậy, tụi mình đâu có nhiều tiền mà cứ bao nhau hoài.
Tôi không nói gì nữa ngước mắt ra đường nhìn giòng người tấp nập lui tới mà trong lòng thấy rộn vui với nhịp sống náo nức của thị thành. Thấy tôi không nói gì Lài vổ vai tôi hỏi :
– Lượm tính đi học nữa hay làm gì ?
– Cha Lượm tính sẽ cho Lượm đi học Sư Phạm Vĩnh Long khoá hai năm.
Nghe vậy Lài như reo lên :
– Vậy là mình học chung nữa rồi Lượm ơi, má Lài cũng nói Lài học Sư Phạm nữa đó.
Không biết Lài mừng cỡ nào chớ riêng tôi thì thấy trong lòng mình vui vô hạn, tôi thầm nghĩ như vậy là chắc chắn thế nào mình cũng sẽ được Lài. Suốt buổi sáng hôm đó tôi với Lài đã đi vòng vòng Mỹ Tho với nhau, hết ghé công viên ngồi lại vòng ra bờ sông ngắm thuyền xuôi ngược. Tụi tôi đã nói chuyện với nhau thật tâm đầu ý hợp nói chuyện không biết mỏi miệng, tôi đưa Lài về tới nhà thì cũng đã qúa trưa. Trước khi chia tay tụi tôi còn hẹn chiều đi xem chiếu bóng nữa.
Bước chân đi giữa trưa hè nóng nực mà lòng tôi thấy mát mẻ và rộn lên bao nhiêu là niềm vui. Chân bước đi mà cứ ngỡ mình đi trên mây.
Buổi chiều khi hai đứa tôi đến rạp Vĩnh Lợi thì trời đã nhá nhem tối, phim rạp đang chiếu là phim vỏ hiệp Trung Hoa nên khán giả xem đông thật đông. Tôi mua hai vé hạng nhì mà phải ngồi gần sát những hàng ghế hạng chót. Lài có vẻ khó chịu vì ngồi qúa gần màn ảnh còn tôi thì chẳng còn biết gì tới xa gần nửa, vừa ngồi xuống ghế đã quàng tay kéo Lài lại sát gần. Lài không một chút phản ứng vòng tay nóng hổi của nó cũng quấn lấy người tôi, mùi tóc mùi da thịt con gái của Lài xông lên làm tôi ngây ngất. Ðôi tay tôi đã thám hiểm trên ngực Lài, ôi cái vú săn cứng tròn tròn gọn lỏn trong lòng bàn tay của tôi, Lài đã co rúm người lại khi tôi nhẹ nhàng xoa nắn. Hơi thở Lài dập dồn, nó nói như van xin :
– Chết em Lượm ơi, thôi đi Lượm, thôi đi Lượm kỳ qúa à người ta dòm mình kìa Lượm. . . . . thôi đi Lượm.
Nghe Lài nói người ta nhòm tôi khựng lại ngay đão mắt nhìn chung quanh thử xem ra sao, khi thấy chẳng có động tỉnh gì thì tôi tiếp tục và kỳ này cuộc tấn công mạnh mẽ hơn tay tôi tiến xuống yếu điểm phía dưới. Lài đã cong oằn người lên tay níu lấy cổ tôi cứng ngắt như muốn đu hẳn lên người tôi, tới lúc này thì Lài chẳng còn biết gì tới chung quanh nửa trong khi tôi lại bắt đầu lo ngại vì Lài ngọ ngoạy qúa làm cho hai người hai bên bắt đầu chú ý. Tạm ngưng tay đẩy Lài ngồi lại tư thế bình thường tôi nói nhỏ vào tai Lài :
– Thôi Lượm không phá Lài nửa đâu, hai đứa mình ngồi coi đàng hoàng nhe.
Lài không nói gì tay xiết chặt bàn tay tôi thật nồng nàn, tôi biết Lài cũng như tôi mắt nhìn lên màn ảnh mà chẳng hiểu phim gì cả, tụi tôi chịu trận như vậy hoài cho tới khi vãn hát. Ra khỏi rạp gió thổi mát rượi, thấy còn sớm tôi rủ Lài ra bờ sông chơi, hai đứa tôi đã lựa một băng ghế đá tối thật tối ngồi nói chuyện. Tới lúc này thì tay tôi tha hồ muốn làm gì thì làm, tôi mò trên ngực rồi lần xuống dưới liên tục làm Lài thở muốn hết hơi, hait ay nó túm lấy cổ tôi đầu gục trên vai tôi chịu trận thấy mà thương. . .
Ngọ ngoạy thêm một hồi nửa tôi thấy Lài hết chịu nổi rồi còn tôi thì muốn nổ tung ra thành từng mảnh vụn nên dìu Lài đứng dậy đi tìm chổ để giải quyết chiến trường. Tôi định bụng sẽ đưa Lài lại nhà trọ ở bến xe nơi tôi và chị Hai Hường đã chiến đấu kỳ trước, nhưng trong lòng tôi bổng e ngại vì Lài còn là con gái chắc chắn sẽ khó khăn lắm mới dứt điểm được, mà cái phòng trọ đó thì qúa nhỏ mà vách lại mỏng tránh làm sao tiếng động không vang ra ngoài. . . . Nghĩ thì như vậy nhưng tôi cứ gọi xe đi. . . . .