Anh Nghĩa vừa dẫn cô gái vào phòng là tụi tôi chạy tọt ra sau nhà, leo lên cây me phía cửa sổ. Me rất dẻo và chắc, 3 đứa tôi thu mình ngồị gọn trên một cành xòe rộng, dựa mình vào những cành lớn đâm ngang. Cả ba đứa hồi hộp lỏ mắt ngó vào cửa sổ chờ đợi. ãnh đèn tỏa diu vừa đủ cho tụi tôi thấy rõ mọi sự bên trong, Hai người ôm nhau hôn hít thật lâu, nút lưỡi thật nồng nàn. Anh Nghĩa lần tay xuống hàng nút bóp bên hông áo dài. Cô gái như lã đi trong vòng tay anh Nghĩa. Đang tới phút mê ly thì một tiếng hét lanh lảnh vang lên. Tụi tôi giật bắn mình. Đó là tiếng thét của chị Nghĩa chị đang ngồi trên một chiếc ghế dtra ở góc phòng. Cô gái lùi lại bàn tay níu chặt lấy tay anh Nghĩa như đang tìm một sự chở che, một nơi trú ẩn: Anh ơi?Anh. . . Ai vậy?” Anh Nghĩa nói một cách khó khăn: “Thúy?. . . Đó là vợ anh”. Cô gái rú lên: Vợ anh. . . Sao lại có chuyện này’?” Anh Nghĩa ngượng ngùng ngó đi chỗ khác. Chị Nghĩa đứng lên đi lại gần cô gái: Cô là ai? Đến đây làm gì? Cô vào phòng này, phòng tôi, để đụ chồng tôi phải không?” Thúy lùi lại cuống quít bảo Nghĩa: Anh Nghĩa, em phải đi về Anh cho em về. . . ” Chị Nghĩa phóng tới nắm áo Thúy hét: “Cô trả lời tôi ngay. . . Cô đến đây để đéo chồng tôi phải không?. . . ” Một cái tát trái như chớp giật vào giữa mặt Thúy. Chị Nghĩa rít lên:
“Có phải vậy không?” Thúy lùi lại ôm lấy mặt khóc òa: “Tôi. . . Tôi không biết là anh Nghĩa có vợ”. Một cái tát nữa bốp vào mặt Thúy. Chị Nghĩa gầm lên: “Cô chỉ trả lời những câu hỏi của tôi thôi. Ngoài ra tôi cấm cô lẻm mép điều gì khác. Cô hiểu chưa?” Hai hàng nước mắt ràn rụa, Thúy mím môi gật đầu. Chị Nghĩa có vẻ hài lòng cười một cách tinh quái. Quay sang anh Nghĩa, chị dẳn từng tiếng: “Anh mang con nhỏ này ở đầu đtrờng xó chợ nào về đây? Có phải nó là đi(‘m không?” Anh Nghĩa vội xua tay: “Không đâu em. anh gặp Thúy ở nhà anh chị Cảnh buổi dạ vũ tuần trước. Anh ttrởng em về bên má nên anh mới dẫn Thúy về đây Chi Nghĩa hừ lên một ti(‘ng rồi quay sang cô gái: “Tên thật của cô là gì?” Thúy nuốt nước tiếng: “Thúy. Tên tôi là Thúy”. Chi Nghĩa nạt đùa: “Đừng nói láo đưa xắc tay coi”. Chi chụp chiếc xắc tay của Thúy để trên ghế gần đó, Thúy cuống cuồng đinh giựt lại thì chi xô Thúy loạng choàng rồi thò tay lục lọi. Chi đổ tung mọi thứ ra bàn, nhặt lên một thẻ căn cước đọc to lên: “Nguyễn Thi Minh Hạnh. . . Sinh năm. . . ã, con lõi này mới
có 19 tuổi. . . 1200/4 Trần Hưng Đạo. Hừ, Minh Hạnh có phải là Thúy đâu. Cải xấc này cô ăn cắp của ai?” Cô gái lấc đầu, ntrớc mất tuôn rơi mặt trắng bệch: “Của tôi”. Chi Nghĩa cười gằn: Vậy thì cái xấc tay này của cô, thẻ căn cước này của cô. Tại sao cô lại nói láo?”
Chi bước tới, tay vung lên, cô gái ôm mặt rú lên hãi hùng cũng không né tránh được cái tát thứ ba. . . Cô rên rỉ: Bà. . . Bà làm ơn cho tôi về. Tôi không biết. . . Tôi không biết gì hết. . . Xin đừng đánh tôi”. Chi Nghĩa cười lớn: “Cho cô về à? Cô chưa đụ được chồng tôi mà. . . Tự cô theo ảnh về đây hay ảnh ép buộc cô về đây”‘ Quay sang chồng chi hét: “Anh dọa nạt bất cổ về đây pllải không?”
Anh Nghĩa lắc đầu: “Anh không có ép. Anh rủ cổ về và cổ cũng muốn về nữa”. Chi Nghĩa nạt: “Anh đừng có chối. Anh tưởng qua mắt được tôi sao?”
Quay sang cô gái chi hất hàm: “Sao? ảnh có ép cô về đây không? Hay tự cô theo ảnh?” Cô gái hãi hùng nhìn chi Nghĩa rồi lại nhìn anh Nghĩa rồi lại
nhìn chị Nghĩa ấp úng: “Tôi không bièt. . . ảnh. . . . ảnh ép tôi về đây’. . Chị Nghĩa phóng tới hai tay tá lia lịa vào mặt anh Nghĩa. Miệng chửi rủa tơi bời:
Đồ nói láo. . . Đồ khốn nạn. . . Đồ bẩn thỉu. . . Đồ chó đẻ. . . ” Anh Nghĩa luống cuống tránh né, miệng cãi nhưng chị Nghĩa đâu có thèm nghe. Dạng chân đứng chị ra lệnh cho anh: “Anh đã dẫn con nhỏ này về. Bây giờ anh phải đụ nó cho tôi coi mới được”. Chị bảo Minh Hạnh: Bây giờ tôi cho cô đụ chồng tôi đó. Đụ không khéo là có chuyện nghe”. Minh Hạnh kinh hãi nhào ra cửa. Chị Nghĩa hét: Anh giữ nó lại cho tôi”. Anh Nghĩa nghe lời vợ, phóng lại ôm cô gái, nắm hai cánh tay giật ngược lại đằng sau. Chị Nghĩa bước lại, nắm hai đầu vú của Minh Hạnh nghiển răng vặn tréo lại Minh l’lạnh khóc nức nở lập bập: Tôi lạy bà. Bà tha cho tôi. . . Bà cho tôi về. . . Tội nghiệp tôi. . . ” Chị Nghĩa hừ một tiếng. Chị bước lại ngăn bàn lấy ra một ltrỡi dao găm sáng quấc. Cho ltrỡi dao sắc lạnh lướt lên má Minh Hạnh, chị gằn giọng: Cô phải để cho chồng tôi đụ cô trước mặt tôi, còn không là tôi thọc huyết cô ngay. Đụ xong tôi cho cô về Chi hất hàm bảo anh: Đem Minh Hạnh lại giường. Anh đụ kiểu nào mới lạ cho tôi xem cho đã con mắt tôi coi. ” Trên cành me tụi tôi nhìn nhau nín thở. biết là giai đoạn chính khốc liệt sắp diễn ra. Tội nghiệp cô Minh Hạnh một con mồi cho hai ngtrời quần thảo. Anh Nghĩa dìu Minh Hạnh lại giường, nàng lả đi như một xác chết. Anh Nghĩa cởi hết quần áo Hạnh, để nàng nằm dạng chân trên giường. Chị Nghĩa bước lại ngó rồi phê bình: “Lông lồn đẹp, quăn, nhưng hơi ngấn”. Chị bước lại ngồi dạng chân trên ghế bảo chồng: “Anh bú Minh Hạnh đi, bú cho khéo. Minh Hạnh quằn người sống động lên coi nào, đừng để nàng nằm như xác chết chưa chôn trông chán quá đi”.
Anh Nghĩa gục mặt, dí mũi vào lồn Hạnh. Anh còn nắm đám lông lồn trên mu Hạnh kéo ngược lên rún làm lờn Hạnh trông có vẻ dài thêm, hột le và hai môi lồn thười ra. Tôi thấy vậy bèn nghĩ đến hai câu thơ: “Cứ sao vợ lại hon Trời nhỉ? Vợ chỉ hơn Trời có cái trai. ‘”à, cái trai trông nó như vậy đó Trong phòng anh Nghĩa cứ miệt mài bú mãi. Chỉ vài phút sau tụi tôi thấy Hạnh vặn mình. Hình như cô đã quên tầt cả mọi sự vừa xảy ra. . . Quên cả bà vợ dữ hơn sư tử của anh Nghĩa đang ngồi ngó một cách thích thú. Chiếc lưỡi thần sầu của anh Nghĩa đang luồn lõi khắp mọi ngó ngách trong lồn ngoài lồn Hạnh. . . Hạnh rên rỉ, hai tay xoắn git lấy tóc anh Nghĩa. Xuân và Lan ngồi hai bên cạnh tôi, không ai bảo ai cùng một lúc tự động thò tay ôm lấy háng tôi. Tôi mở nút quần cho cặc tôi tự do vùng vẫy trong bàn tay của hai nàng và tôi cũng không bỏ lỡ cơ hội dăng hai bàn tay ra dùng hai ngón giữa móc lồn Xuân và Lan. Dưới kia chi Nghĩa cũng tuột quần đang móc lồn tự thủ dâm. Trên giường anh Nghĩa đã thôi bú Hạnh, anh quỳ gối chống tay đụ Hạnh. Dập dờn một hồi, anh đổi thế gác hai chân Hạnh lên vai mình phóng tới phóng lui lia lịa rồi anh lại ngửa ra giường bảo Hạnh ngồi lên mình anh nhưng quay mặt về phía chân anh cặc cắm giữa lồn Hạnh, nàng chỉ việc dập lên dồi xuống. Cô nàng Hạnh lúc này chỉ còn biết cái lồn của mình và con cặc anh Nghĩa thôi, anh bảo thủ nào Hạnh làm ngay như vậy mà làm nghề dễ sợ. Tụi tôi ngoài chạc cây mc cũng cuống cuồng móc lồn tuốt cặc lia lia. Chi Nghĩa hoàn toàn trần truồng, ngồi xoạc chân trên thành ghế, miệt xuýt xoa, tay miết liên miên vào mòng đóc mình. Mọi người đều muốn phựt lửa. Trên giường anh Nghĩa lại đổi màn khác, anh dựng ngược Minh Hạnh lên, trong tư thế trồng cây chuối ngược đó, nàng phải chổng đỡ thân mình bắng hai cánh tay và hai cùi chỏ. Anh Nghĩa nấm lấy hai bắp chân Minh Hạnh, bước ngang qua người nàng, một chân phía mặt Minh Hạnh, một chân phía đít Hạnh. Cái lồn của Hạnh ngữa lên mời mọc. Anh để cặc mình vào giữa lồn Hạnh mà đâm xuống, kéo lên. Các lỗ chân lông trong người tôi như muốn phì lửa. Kiểu này ngộ quá. Tôi không tưởng tượng người ta có thể sáng chế ra kiểu làm tình như vậy. Anh hỏi Hạnh dồn dập: “Sướng không em. Đã đời không sắp ra chưa?” Hạnh ú ớ những tiếng kêu đứt quãng. Trước mặt nàng, thế giới không còn có ai, tất cả đối với nàng giờ này chỉ còn có thịt và da, lồn và cặc cùng khoái cảm nhục dục trong ti”ng la, tiếng thở đứt quãng. Bỗng Hạnh hét lên: “Anh Nghĩa ơi. . . Anh ơi! Em tới rồi anh. . . ()i!” Chi Nghĩa đứng phất dậy hét: “Anh Nghĩa. . . Hạnh ra rồi anh ngừng lại. . . Ngừng lại. . . Không được đụ nữa”. Anh Nghĩa ngtrng lại ttrc khắc, ngó chị chờ đợi xem chi muốn gì Chi bảo anh: “Anh đứng vào góc phòng mà ngó. Hôm nay anh hư lấm, không cho anh đụ tiếp. Trông cô Hạnh kìa. Sướng mê tơi trông đã chưa kìa”. Chị bước tới giường bảo Hạnh: “Nghĩa đụ em có đã không? Nghĩa bú em có sướng không?” Vừa nói chi vừa vuốt nhẹ hai đùi Hạnh, Hạnh ngước đôi mắt lờ đờ gật đầu nhẹ. Tiếng chi Nghĩa thật êm ái: “Em hãy nẳm im đi. Để chi bú em. Chị bú em còn sướng hơn là Nghĩa bú em đó. Nghĩa là đàn ông, đâu có biết đàn bà sướng nhất ở chỗ nào mà bú cho đúng. Hạnh lồm cầm ngồi dậy. Tiếng chị Nghĩa uy quyền lạnh lẽo buông ra: “Nằm im. Nằm ngữa ra. Không có lệnh của chị cấm em nhúc nhích”. Tôi đọc được sự khiếp hãi trên mặt Hạnh, nàng ngoan ngoãn nằm ngữa ra, chi Nghĩa vuốt vuốt lông lrên mu lồn Hạnh rồi vạch hai mép ra thọc mạnh hai ngón tay vào. Hạnh hơi cong người lcn, chi Nghĩa mỉm cười, rút hai ngón tay ra cho lên miệng mút rồi gật gù: “Lồn trẻ thơm hơn lồn già, em gái ngoan nằm yên nghe, chị muốn hủt hết khí lồn của em, không cho thằng cha Nghĩa chút nào hết”. Chi lại cúi xuổng, lỗ lồn Hạnh mở rộng, run rẫy, phập phầng như mời gọi. Chị Nghĩa vùi mặt mũi vào háng Hạnh, chi tông lưỡi vào mà xoáy mà ngoáy. Chắc lưỡi chi phải đút sâu hút vào lồn Hạnh vì mỗi lần chi ngữa cổ ra để rút lưỡi lại, tôi nghe có tiếng bụp bụp như người ta mở nút chai rtrợu vậy. Xuân thì thằm: “Trông kìa. . . Bà Nghĩa bú nghề chtra. . . Tụi mình phải nhìn cho kỹ, rồi mai mốt bắt chước đ’~ bú nhau cho sướng “. Chị Nghĩa làm Hạnh điên đão thêm chừng 15 phút nữa mới ngửng mặt lên. Háng Hạnh cũng như mặt chị đều ướt nhễ nhãi. . . Chi nẳm lăn ra giường bảo Hạnh: “Chị bú em sướng không. . . Bây giờ em trả ơn lại cho chi đi”.
Minh Hạnh e ngại hỏi:
– Trả ơn cho chi? Chl muốn em làm gì bây giờ?
– Thì em hãy bú lồn chi như chi vừa bú lồn em đó
Minh Hạnh luống cuống:
– Em. . . Em không nghe rõ chl vừa nói gì.
Chị Nghĩa cười, thò tay bóp nhc vào lồn Minh Hạnh:
– Thôi mà em. . . Vớ vần làm gì. Cả đời em mới được có cơ hội này mà.
Anh Nghĩa xía vô:
– Minh Hạnh à, chi đã nói làem hãy trả ơn cho chi. Vậy em hãy bú chi đi, bú liền lập tức.
Đôi mắt Minh Hạnh mở lớn kinh sợ, hết nhìn anh Nghla rồi lại nhìn chi Nghĩa, rồi lại nhìn anh Nghĩa. Phần anh Nghĩa đã trút bỏ hết quần áo, trần truồng sừng sững đứng trước mặt Minh Hạnh, đẹp như tượng thần Hercule, hai cánh tay rắn chắc, cặp đùi to cuồn cnộn những bắp thịt. Ở giữa ngườit vươn ra một khúc thit dài, tròn tria hồng hồng trông thật hỗn láo, thách thức. Hai hòn dái lấp ló dưởi tảng lôn đen mun, rậm rạp như cánh rừng Phi Châu. Anh btrớc tới một bước, từ tốn bảo Minh Hạnh:
– Sao? Em bú l’~n chi đi chứ.
Minh Hạnh dội lại một bước:
– Em. . . Em chưa bao giờ bú. . .
Thì em bắt đầu đi. . . Có lần thứ nhất mới có lần thứ hai phải không? Bao giờ em mới được có dịp bú một cái lồn đẹp như thế này. Anh ngồi xuống giường, xoa đít Minh Hạnh.
Chị Nghĩa vẫn nằm ngửa giữa giường, hai tay chi banh hai mông lồn ra cho Minh Hạnh thấy rõ hai cánh thẹp lồn đang phập phồng chờ đợi môi và lưỡi Minh Hạnh. Minh Hạnh ngập ngừng:
– Em. . . Em không biết phải làm thế nào?
Anh Nghĩa cười khà:
– Thôi để anh chỉ cho em nghe. Ngó nè. . .
Anh quỳ thụp xuống bên cạnh giường, ấp mặt vào lồn chị Nghĩa và chảng để phí một giây nào lưỡi anh làm một vòng, từ ngoài xoáy vào tận trong. Tôi nghe được cả tiếng anh hít’hà, thưởng thức hương vi nồng nàn của lồn vợ anh tiết ra. Lưỡi anh thụt ra thụt vô tưng bừng. Chi Nghĩa cong đít lên, đẩy anh ra:
– Thôi anh, đủ rồi, anh bú lồn em lúc nào chẳng được Hiện giờ em chỉ muốn Minh Hạnh bú em thôi. Thế nào? Cô bé đừng giỡn mặt vởi chi nghe.
– Bộ em không thèm muốn đtrợc nếm mùi lồn chi sao’? Quỳ xuống và bắt đầu liếm chị đi em.
Anh Nghĩa đẩy Minh Hạnh quỳ xuổng cạnh thành gitrờng. Chị Nghĩa vói tay ôm lấy đầu Minh Hạnh kéo sát vào háng mình. Chân chi dang rộng, lồn chị đợi chờ. Minh Hạnh hơi khựng lại, có lẽ vì mùi lồn trong cơn nứng loạn xông lên dữ dội vào mũi cô bé. Tôi thấy lỗ lồn chi Nghĩa đỏ hoe, trớt nhẹp cách miệng Minh Hạnh có mấy phân tây. Chị Nghĩa bảo:
– Nào, mau đi em. Ngậm đi cm, Bú chi mau đi em.
Minh Hạnh cúi xuống; đôi môi nàng dí sát vào mép lồn, từ từ đầy lên đẩy xuống. Mới đầu Minh Hạnh còn ngập ngừng e ngại, nhưng sau khi bú liếm chừng 5, 7 phút cô nàng có vẻ hưởng thụ tận tình. Nàng ấp mặt vào lồn, đôi môi há ra, vừa bằng chiều dài của hai cái thẹp lồn, lưỡi nắm trong lỗ lồn, đầu mũi chạm vàođầu hột le. Trongtư thế cân bằng đó, Minh Hạnh hỉt một hơi dài rồi mặt nàng bắl đần xoay tròn. xo;ly vòng vòng. Khuôn mặt nàng áp sát vào lồn chi Nghĩa, mũi, môi, miệng Minh Hạnh đtu làm việc một lượt. ‘l’rông nàng như háu đói, thỉnh thoảng nàngphải ngửa cổ ra để lấy một vài sợi lông lần dính ở miệng. Minh Hạnh bú mê man, đưa tay lên ôm vòng eo chị Nghĩa kéo ghì xuống, làm như cố bú được chút nào hay chút đó Nàng lại ngửng mặt lên, ngắm lồn chị. Nghĩa một chút, hai bàn tay ép lồn lại cho lồn chị Nghĩa dài ra, trông như cái lả tre. Mòng đóc chị lồi lên, hai môi lồn khép chặt, dâm khí nhiễu ra từnggiọt, Minh Hạnh đưa đầu lưỡi len lách giữa hai môi lồn khép chặt đó, rọc lên rọc xuống như rọc sách. Nàng há rộng miệng, đưa hết cả lưỡi ra, đầu lưỡi nhọn hoầt cứ rọc mãi giữa hai khe lồn, nàng lại xoay tròn đầu lưỡi nơi đằu hột le làm chi Nghĩa như điên dại tay chân quấp lại, chi rên la, chi vặn người, người chi trườn hẫn lên giường, Minh Hạnh bò lên theo, chi Nghĩa rỉt lên từng hồi:
– Em ơi! Hạnh ơi! Em bú chi sướng quá. Bú nữa đi em. . Bú mạnh đi em. . . ỡit Sướng. . .
– Sưởng. . . Chi chiu h(‘t nổi rồi. . . Chi sắp ra đây mặt em nè.
Chi quằn quại, người cong lêncụp xuống, trườn mãi như chạy trốn, Minh Hạnh tấn công dữ dội không buông, nàng ngoạm luôn cả thẹp l(~n, nàng cắn luôn cả mòng đóc. Như (fla đói, nàng ngoạm, nàng liếm, nàng cắn liên hồi làm chị Nghĩa la lạc cả tiếng. Chẳng biết Xuân và Lan nghĩ sao chứ phần tôi thấy cảnh Minh Hạnh quỳ gổi, cúi đầu, chổng mông mà bú chi Nghĩa thì tôl chịu hết nổi. Các giây thần kinh trong người tôi muốn bung vỡ, đầu cặc tôi nảy bần bật. Xuân và Lan thì thằm bên tai tôi:
– Thôi. . . Lượm à. . . . . Tụi mình về phòng đụ nhau có hơn không. Dòm họ làm mấy cái đỏ tụi em nứng lồn thấy mồ.
– Tôi cũng muốn về liền, nhưng lại tò mò muốn xem đến hồi kết cục, nên bảo Xuân và Lan:
– Kệ, ngó chút đi mà. Biết đâu Lượm học được chút nghề rồi mới có thể phục vụ cho hai cô tận tình được chứ.
Lan ngúng nguẩy:
– Mấy người đó chắc chơi suốt đêm quá. Mình về phòng cho rồi.
Xuân gạt đi:
– Thôi kệ, ráng ở lại xem chút nữa đi. Ai chơi nổi suổt đêm. Nãy giờ hai chập rồi đó. Hay bà nứng quá thì về móc lồn một mình đi.