VN88 VN88

Chơi vào lồn em Lan thiệt khoái – Truyện 18+

Lan chán nãn. Nó nói liều:
– Anh hỏng cho em theo, mai mất cái bụng phình to lên thì ba má em cũng biết hà.
Hùng bứt đầu bứt tóc khổ sở. Nó suy nghĩ một hồi rồi quyết định:
– Hết cách rồi. Bây giờ chỉ còn có cách là đi phá thai thôi.
Con Lan thoáng nét mừng rỡ. Nó hỏi tới:
– Ba tháng rồi, hỏng biết có ai chịu phá không?
– Có tiền chi là họ làm tuốt hết. Có gì mà hỏng được em.
Lan lo lắng hỏi:
– Làm sao để có tiền bây giờ?

Hùng đúng là một tay lanh lẹ, khéo xoay xở. Vừa nghe con Lan đề cập dến vụ tiền là nó nhớ tới cái áp phe mà bà Mai vừa cho người đến nhờ nó. Nó nói nhỏ vào tai con Lan:
– Tiền hỏng phải là chuyện khó. Ăn thua. . . là em cỏ chịu chơi hay không thôi.
Lan nói với vẻ hãnh diện:
– Anh hỏi cái chuyện đó thừa quá. Đất Sài Gòn nầy ai mà hỏng biết cái tên chịu chơi biệt danh con Lan ngựa nầy.

Hùng có vẻ bình tĩnh lại. Mọi bế tắc giờ đã có lối thoát. Nó kéo con Lan ngồi sát lại, thì thầm to nhỏ vào tai con Lan một hồi.

Không nghe con Lan trả lời, chỉ thấy đầu nó gật gật, mặt tươi hẳn ra…

Ông Hậu gọi người bồi bàn tới bên cạnh, rồi mới quay qua hỏi bà Thoa, giọng âu yếm:
– Em ăn cái gì để anh biểu. . . “nó” lấy?

Bà Thoa cầm tấm thực đơn trên tay dọc từ hàng một cách thong thả, mặc cho người bồi chờ đợi. Đọc dã đời một hồi rồi bà gấp đôi tấm thực đơn lại, ngó lên
hỏi ông Hậu:
– Ăn. . . cái gì bây giờ anh

Ông Hận lúc nào cũng tỏ ra chìu chuộng người yên. Ông ôn tồn trả lời:
Em ăn món. . . cháo bào ngư cho bổ nhé.
Bà Thoa nũng nịu:
– Bổ. . . mà bổ cái gì anh?
Ông Hậu muốn chửi thề một tiếng cho đỡ tức. Trong bụng ông muốn nói “bổ khí chứ bổ cái gì”. Nhưng ông rán dằn lòng bảo bà Thoa:
– Bổ đều hết. Từ trên xuống dưới chổ nào cũng bổ đều hết.
Bà Thoa hứ yêu một cái. Bà nói một câu bóng gió:
– Người em đã đầy đủ cả rồi, không cần phải bổ thêm nữa đâu.

Mà thật dúng vậy, đàn bà mới có ba mươi mấy tuổi, qua một đời chồng, đời sống sung túc nên người bà phơi phới. Gò má của bà lúc nào cũng ửng hồng, da dẽ tươi mát, vú to, eo thon, mông tròn lẳn trên cặp chân trường túc, chứng tỏ một sức mạnh dẽo dai của một người đàn bà sung mãn.

Ông Hậu phải công nhận là ông bà ngày xưa nói đúng. “Trường túc bất tri lao.” Người đàn bà nào có cặp chân dài thì chơi hoài không biết mệt.

Từ sau cái dêm thằng Cường bất ngờ bỏ nhà theo bạn bè đi Vũng Tàu chơi với gái, bà Thoa quá lo lắng nên sa ngã vào vòng tay ông Hậu. Nhưng cũng nhờ vậy mà bà Thoa trông đẹp tươi trẻ hẳn ra.

Kể từ cái lúc đó, càng ngày bà Thoa càng say mê ông Hậu hơn. Hai người quấn quít nhau không rời một bước.

Đàn bà góa chồng mà đã mê trai thì trời gầm cũng không nhả. sau mấy năm trời phòng không lẽ bóng, bây giờ tìm có đồ chơi thì bà phải chơi bù lại những ngày nằm phơi chim thở dài lúc trước.

Bà Thoa cứ suốt ngày giam ông Hậu trong phòng. Đói thì ra tiệm ăn, ăn xong là về chui vô phòng lập trận tiếp. Ông Hậu càng lúc càng xanh xao trong khi bà Thoa mỗi ngày một tươi đẹp hẳn ra.

Ông Hậu chơi thiếu điều muốn gãy con cặc. Mỗi lần nhập trận, ông “quần” bà Thoa đến cả tiếng đồng hồ. Hai ngltời mệt lã, mồ hôi ướt chèm nhẹp. Vậy mà vừa xong, nằm chưa nóng lưng là bà Thoa lại chồm dậy, rọ rạy, vuốt ve thằng nhỏ của ông Hậu một hồi. Rồi ghé miệng mà liếm, bú dủ mọi cách cho cặc ông cứng lại dể bà chơi tiếp.

Suất cả tuần lễ liền. Cứ ngày bảy dêm ba, vô ra chưa tính. Ông lIậu đã muốn chịu thua nhưng còn tiếc. Thật tâm thì ông có thương yêu gì bà Thoa đâu.

Thấy món ngon thì ông muốn ăn. Mà ăn xong rồi thì thấy chán, muốn di tìm món khác dể thay đổi.

VN88

Viết một bình luận