Tôi nắc càng lúc càng mạnh và nhanh dần nhưnh chẳng có dấu hiệu gì là sắp ra cả, nhìn sang bên thì thấy thằng Hải đang nắc vào lồn con nhỏ kia, thằng kia nắc vào miệng thằng còn lại ngồi kế bên cho con nhỏ kia xục cặc tay thì bóp vú day hột le.
Đụ hơn cả tiếng đồng hồ mà chẳng ra nên bắt đầu chán nằm vật ra thở tay xục xục con cặc, trên đầu cu chỉ tiết ra nước nhờn trong veo, con nhỏ bó lại bỏ cu tôi vao miệng mà bú mà nút, hồi lâu sau nó nói:
– Anh muốn ra không
Tôi gật đầu, nó nói tiếp
– Ra nhớ để ra ngoài nha anh
Rồi kêu tôi đút cu vào lồn nó để im rồi tập trung lại, lúc này nó uốn bụng lên xuống lồn nó bó lấy cu tôi mà vuốt mà kéo, tôi không cần nắc mà cái lồn chạy ra chạy vào, tay nó lòn xuống đít chổ giữa lổ đít và hòn dái nhấn vào, tôi từ từ có cảm giác sương sướng lan dần rrôi cu giật giật, tôi rút vội ra xục thật manh rồi xuất tinh lên người nó.
Tôi bắt đầuthích cái cảm giác khi hút heroin, hôm nào không hút tôi lại thấy thiếu thiếu cái gì đó người mệt mỏi và không tài nào ngủ được, tôi cũng đi giật đồ với tụi thằng Hải vài lần, không phải vì thiếu tiền mà chỉ muôn tăng thêm cảm giác sau khi hút, cảm giác bị rượt đuổi ngoài đường vừa run vừa thích, khi mà thoát được thì cảm giác cực kỳ phấn kích, rồi chuyện tôi không bao giờ muốn cũng xãy đến.
Hôm đó tôi Hải, Tùngvà bé Hoàng sau khi chơi xong đi rảo ngoài đường kiếm mồi, hai chiếc su sport chạy từ từ, tôi &Hải một xe hai đứa kia một xe, chúng tôi như những cậu ấm cô chiêu thong thả đi dao mát, chợt thằng Hải bấm vào tay tôi nhướng mắt nhìn một bà cỡ 40 đang đi chiếc dream một mình cổ đeo cong dây chuyền lấp lánh, tôi nhướng mắt hai dứa kia, tụi nó gật đầu, bấu nhẹ vào vai thằng Hải chiếc xe tôi và nó nhẹ nhàng cặp sát bên chiếc dream, trong tích tắc dây chuyền đã nằm gọn trong tay tôi, sau một thoáng định thần bả la:
– Cướp! Cướp!Cướp
Tôi quay lại quay quay cọng dây chuyền chọc quê, bả tăng ga chạy theo thì:
– Rầm!nằm xỏng xoài ngoài đường, thằng Tùng kè lên đạp vào bánh xe trước làm bả té chúi nhủi
Hai chiếc xe tách làm hai hướng mà chạy, tiếng động cơ rên vang trên đường mọi người dạt vào hai bên, chúng tôi rẽ vào đường NTPhương thì tôi nghe tiếng xe sau lưng, xoay người lại thì thấy hai chiếc yamaha bám sát nút, tôi nói:
– Chết mẹ hình sự
Thằng Hải tăng ga, cuộc rượt đuổi bắt đầu, phải công nhận mấy gã hình sự chạy xe rất cừ, ba chiếc xe như tên bắn lao đi trên đường đông đút, không tài nào cắt đuôi được.
– Dứng lại rồi Đoàn!đoàn!đoàn!ba tiếng súng cảng cáo
Chúng tôi vẫn giả điếc phóng như bay hầu lẫn tránh sự truy đuổi, đến chung cư Lý thường Kiệt thì một người đàn ông quăng cái thùng rát ra chúng tôi lách được, quay lại tôi chửi:
– Dịt mẹ mày!
Ngay lúc đó một người đàn ông dắt chiếc xe đạp đẩy thẳng ra, chúng tôi ngã nhào, tôi phóng vôi vào con hẽm trên đường Nhật Tảo, nhờ con hẻm ngoằn ngèo nên tôi chạy thoát.
Về đến nhà tôi ở lì trong nhà, má tôi hỏi tại sao xây xát đầy người, tôi nói là đánh nhau với người ta và dặn là có ai đến kiếm thì nói không có nhà.
Hôm sau đang nằm thì nghe tiếng lao xao dưới nhà, nhỏm dậy nghe ngóng, thì ra bé Hoàng
– Con Hoàng đây! Cho con gặp chú Hùng
– Ờ ờ, nhưng khoang má tôi nói
Tôi nói vọng xuống:
– Cho bé Hoàng lên đi má, con hẹn nó mà!
Nhà lúc này chỉ có hai mẹ con, chắc bả không ngờ đứa con trai duy nhất lại hư đốn đến thế,
Bước vào phòng lấy chân khép cửa lại, quẳng cục hàng lên bàn rồi nói :
– Thằng Hải bi bắt rồi, anh ráng nằm yên mấy ngày nha, tụi cớm chắc giờ này đi lùng giữ lắm
Tôi nói:
– Mày khỏi dặn tao đâu có ngu
Tôi với bé Hoàng lúi cúi hút xong rồi nằm vật ra giường đợi một khoảng thời gian vừa phải cho tan dần cơn phê, bé H đứng dậy nói:
– Em về nha!
Tôi lúc này đâu còn tân trí đâu mà đu với đéo nên gật đầu và nói:
– Nhớ cẩn thận đó!
Bé hoàng về rồi, nằm một mình ngó lên trần nhà một nổi buồn tự nhiên kéo đến tràn ngập hồn tôi, tôi không ngờ có ngày mình lại tệ hại đến vậy, phải nằm bẹp dí trong căn phòng này không giám đi đâu, Vân mà biết được thì làm sao đây?Mới đó đã gần một tháng tôi không gặp Vân.
Bổng có tiếng con gái léo nhéo, tôi ngồi bật dậy tiếng của Vân.
– Bác cho cháu gặp anh Hùng.
– Cháu vào đi, nó ở trên phòng.
Tôi đứng đợi Vân ở cửa phòng, đón Vân bằng một nụ cười:
– Anh nhớ em quá, em về hồi nào vậy.
Vân ngồi xuống giường mặt giận dổi:
– Em về hai ngày nay rồi, gọi điện hoài đâu có gặp anh, mẹ nói dạo này anh đi suốt ngày đến tối về là rút vào phòng không cho ai vào, anh đi đâu vậy?
Tôi cười cười không nói.
Bày vài thứ linh tinh lên bàn nói quà của tôi, rồi nói làm sao bị trầy trụa hết vậy
Tôi nói:- Nhớ em quá không để ý nên bị đụng xe
– Xạo nhớ mà đi hoài, gọi điện không gặp bao giờ.