VN88 VN88

Cuốn nhật ký chưa ai đọc – Truyện 18+

Đâu sao để đó mình ra mua cho không thôi đói sao?

Ừa, sao cũng đuợc .

Khang khoác cái áo và mặc quần vào chạy ra ngoài ngõ réo vang:

Hủ tiếu gõ! Đàng này nè!

Thoáng một cái đã thấy một thằng bé khoảng muời một muời hai tuổi nhác đến, nó hỏi dồn:

Mấy tô chú!?? Ăn mì không?

Một hủ tiếu, một mì có bò viên nghe nhỏ!

Dạ!

Nó chạy bay đi một lát bưng về hai tô tíu mì khói nghi ngút còn nóng hổi . Khang chìa tiền rồi bưng thức ăn vào . Lúc vào đến nơi thì không thấy Tuyết đâu, nghe có tiếng nuớc róc rách sau nhà Khang biết Tuyết đang tắm . Khang ngồi hút thuốc và lấy quyển nhật ký ra đọc tiếp …

Sau khi rời khách sạn tôi theo anh Quân và chị Hà ra ngoài thì thấy có sẵn xe hơi đang chờ phía duới lầu . Chúng tôi vào xe, anh tài xế dang tay chào anh Quân theo kiểu nhà binh nên tôi nghĩ anh ta cũng là nguời trong nghành . Tôi nghe anh Quân nói:

Cảnh ơi! Cho bọn này đi lại chỗ anh Tá liền đi!

Tôi nghĩ trong đầu “anh Tá này là ai nhỉ ??” Nhưng đã có chị Hà nói:

Em cứ ngồi yên một lát sang đó sẽ có anh chị em mới tiếp cận chúng ta. Anh Tá là cục truởng công tác lần này . Anh ta dễ thuơng lắm .

Tôi trố mắt khi nghe hai chữ “dễ thuơng” của chi Hà . Xe vuợt nhanh và băng qua khu phố sang trọng mà chúng tôi vừa ra. Nhìn dòng xe mà tôi liên tuởng đến chính bản thân tôi. Tuy tôi khá tự tin vào những gì mình đuợc tạo thành nhưng có nhiều khi tôi không hiểu những việc tôi làm sẽ mang lại cho mình một cái gì không? Tôi không biết tôi đang cần gì nữa! Tôi thèm khát tự do, có lẽ tự do dục vọng là một cách nhìn về tôi. Còn tình yêu thì sao? Tôi không có tình yêu chân thật, có lẽ tôi qúa đa cảm nên những bạn trai cùng lứa không phù hợp với tôi. Thực ra bọn con trai quen tôi chỉ vì hai thứ: một là tiền, vì nhà tôi giàu, hai là vì tôi đẹp . Tôi không thích đàn ông vênh váo đáng ghét, hoặc qụy lụy một cách đáng khinh. Tôi không cần tình yêu, có lẽ anh tôi nói đúng “tình yêu chỉ là con quái vật!” Dĩ nhiên rồi, làm gì có chuyện anh em yêu nhau đuợc ? Tôi cũng biết anh tôi yêu tôi là thực, chỉ có điều chúng tôi không thể khác đi đuợc . Bất chợt tôi miên tuởng đến Bachaus, và chuyện nàng Ariadne trên đảo Naxos…

Đến rồi đây! Anh Quân la lên.

Quỳnh Huơng! Em sao thế ? Chị Hà lay tôi làm tôi giựt mình mở to mắt, thì ra tôi đã ngủ mê lúc nào rồi không hay.

Đây là chỗ nào chị ?

Biệt thự anh Tá đó .

Chúng tôi tới truớc cánh cổng khá cao và chắc chắn thì thấy một ông già mặc áo bà ba đen đeo cặp mắt kính đen thui y như mấy ông mù đi hát dạo vậy, nhưng ông ta không mù . Thấy chúng tôi ông mời vội:

Anh Tá chờ qúy cô cậu lâu lắm rồi đó, mời vô.

Theo ông chúng tôi băng qua một khoản sân rộng rãi trồng rất nhiều cây cối cũng như những giò lan treo kín cả một góc sân. Có con chó bec rê bị xích cổ gần tam cấp nhưng ông già đã xua tay cho nó im không đuợc sủa . Chúng tôi đi đầu là anh Quân, theo sau là chị Hà và tôi lần luợt buớc vào gian phòng . Bên trong có một số nguời đang ngồi ở ghế salon và một cái bàn gỗ mun dài, có vài nguời mặc đồ công an đang hút thuốc nói chuyện rôm rả . Thấy chúng tôi một nguời mặc quân phục màu xanh buớc ra dang tay vẫy chào và tuơi cuời đón tiếp:

Xin chào! Sao lâu thế ??

Anh Quân cũng chào lại:

Xin tổng chào mọi nguời! Chào sếp! Đuờng kẹt xe qúa, anh Cảnh lái xe hết ga rồi đấy!

Anh Quân nói xong chỉ tôi nói:

VN88

Viết một bình luận