Tôi cuời rúc theo Linh:
Chị sao giỏi vậy ?? Mà thiệt suớng lắm sao? Tôi hỏi ngây thơ .
Em có dịp sẽ biết thôi! Nhưng mảnh mai như em, không thể chịu nổi với cái đó đâu! Em phải biết đàn ông tây phuơng họ dai sức lắm, em muốn họ thích thì phải khoẻ mạnh! Thấy mình không? Bơi lội điền kinh từ nhỏ nên mới có dáng như vầy đây đó chứ!
Tôi công nhận cô ta rắn chắc thật! Nếu cô ta là đàn ông tôi cũng phải lòng rồi .
Chúng tôi nói chuyện hàn huyên đủ thứ rồi tôi ngủ thiếp lúc nào không hay.
*
* *
Đọc tới đây Khang cũng thấy buồn ngủ nên cất cuốn sách lại quay lại thì thấy Tuyết đang từ phòng tắm buớc ra. Nhìn Tuyết đang mặc cái quần đùi của mình thì Khang cuời khì:
Kiếm đâu ra cái quần vừa đẹp thế ??
Tuyết trả lời:
Thì thấy treo trên giây máng đồ em mặc luôn.
Ra đây ăn mì đi nè! Nguội hết trơn rồi .
Đuợc rồi!
Tuyết ăn xong thì chuẩn bị để đi ngủ . Thấy quyển nhật ký nằm ngay đó Tuyết hỏi:
Anh lại mới đọc quyển nhật ký hả ??
Ừ! Thấy có manh mối rồi đó!
Có gì hay không?
Đại khái là chuyện tình báo, mà các cô gái trong đó là những vũ khí lợi hại đuợc cục quân báo xử dụng để khai thác thông tin. Mình chưa biết họ đang nhắm vào những ai.
Tuyết nói:
Chuyện đó anh tính sẽ tìm hiểu tiếp tục ??
Dĩ nhiên! Ngày mốt ông Thắng với mình phải đi họp với cục điều tra trong bộ mà! Mình nghĩ cũng phải tìm hiểu xem có gì liên quan đến vụ án này không?
Anh hăng say qúa nhỉ ?
Khang không nói:
Thì lúc nào cũng hăng say mà!
Nói xong Khang lao lại vồ chụp lấy nguời Tuyết lột bỏ cái áo thun ra. Tuyết cự nự:
Trời ơi khuya rồi còn không ngủ sao?