Anh buông tôi ra, nhặt cái khăn lên tôi đi vào phòng tắm mở nuớc ra tắm . Tôi đứng yên cho nuớc chảy xối xả xuống thân hình mềm nhũn của tôi mà bao ý nghĩ chạy trong đầu tôi. Tôi không biết có phải như vậy là tội lỗi không, nhưng tôi thấy hơi thích thích khi đuợc anh tôi xem mình như một đóa Quỳnh đang nở rộ.
Đang đọc thì Khang thấy bị mất vài trang trong quyển nhật ký. Không biết có phải do bị cháy mất hay bị xé mất chỉ biết cái chuyện Quỳnh Huơng làm gì kế tiếp thì bị đứt mất một khúc . Khang đang tính lật sang trang sau xem tiếp nói gì thì nghe điện thoại reng reng. Nhấc máy lên bên kia là dọng ông Thắng:
Cậu làm gì sao lâu thế ? Tôi đang chờ bên này từ nãy giờ!
Khang vội bào chữa:
Em đang ngồi duyệt lại bản thảo của chồng hồ sơ mới thu thập bên kia ạ!
Qua liền đi!
Dạ xếp!
Khang đóng quyển sách lại rồi bỗng dưng dụ dự có nên mang quyển sách này theo để trình bày hay không? Có lẽ cô gái viết quyển nhật ký này không ngờ rằng những gì cô viết trong đó sau khi cô tử nạn lại có nguời đang đọc . Nhưng có lẽ những bí mật còn nhiều trong quyển sách này có thể liên can đến vụ nổ máy bay chăng? Băn khoăn một lát rồi Khang vội cất quyển sách vào hộc tủ khoá lại kỹ càng rồi mang đống hồ sơ đi gặp ông Thắng .
Chiều hôm ấy từ bộ hình sự về, Khang ghé ngang văn phòng mình mang quyển nhật ký về để đọc nốt . Một sự tò mò khiến Khang mạnh dạn đi tìm Tuyết để hỏi thêm cô ta đã biết gì chưa về quyển nhật ký này? Gọi điện cho Tuyết thì cô ta không ở cơ quan, gọi cầm tay thì không ai nhấc máy! Thất vọng Khang mang quyển nhật ký ra đọc tiếp .
…Năm ấy tôi tròn 20 tuổi . Sau kỳ thi hạch sách tôi đậu đủ điểm để vào làm cho bộ ngoại giao. Bố tôi đã “an bài” chu đáo cho tôi mọi chuyện nên trong cơ quan sự việc khá thoải mái . Ban đầu tôi đuợc giao nhiệm vụ chuyển dịch những thông tin tiếng Pháp có liên quan đến chuyến công du của Tổng Thống Pháp sang Vietnam. Công việc nhàm chán nhưng khá bận rộn vì bên mình muốn tìm hiểu quan điểm chính trị từ phía bên kia trong chuyến công du này .
Hàng ngày tôi làm việc từ sáng đến chiều, tối thì tôi về nhà riêng của tôi tại thành phố nơi tôi thuê một căn hộ nhỏ vừa đủ thoải mái một mình . Tôi có một nguời bạn cùng cơ quan, hai đứa chơi với nhau khá thân mật và tuơng đắc . Ba cô ta là một công chức ngành giáo dục, nghe nói nhà cô ta lo lót rất nhiều tiền mới đủ để cô ta vào làm chức thư ký cho bộ ngoại giao.
Tôi không hiểu tại sao nhiều nguời lại phái tốn tiền bạc để vào đó làm việc như vậy!? Bộ trong này có sung suớng hơn những việc khác hay sao? Nếu tôi không bị bố tôi ép, tôi chẳng cần vào trong đây làm việc đâu. Chẳng thà tôi vào truờng cao đẳng Mỹ Nghệ rồi học nhạc, và chơi đàn piano còn suớng hơn.
Ngày 21 tháng 5, nam 19XX
Hôm nay thức dậy tôi nghe tiếng điện thoại cầm tay kêu inh ỏi . Cầm lên nghe, thì ra cô bạn tôi. Cô ta tên Bình Minh (sao đúng lúc vậy):
Bình Minh đây, dậy chưa?
Trời qủy thần, gọi gì sớm vậy bà!
Ê Huơng! Bồ biết gì không?
Biết gì?
Hôm nay có phái đoàn trung uơng xuống cơ quan bất ngờ đó, nhớ ăn mặc kỹ kỹ nghe!
Sao bà biết có phái đoàn xuống, mà còn bất ngờ thì sao mà biết hay vậy!
Bình Minh thản nhiên đáp:
Hôm qua nghe lén ông truởng phòng nói điện thoại, mình ngồi ở cạnh nên nghe đuợc!
Quỳnh Huơng thắc mắc:
Mà có gì nghiêm trọng không?
Có sao không? Sẽ có việc động trời đó! Nghe tớ đi, nhớ chuẩn bị kỹ vào! Thôi đi nè!
Chào!