VN88 VN88

Dâm dục phủ màu trên thung lũng hồ điệp – Truyện 18+

Thu đỏ lựng mặt lên nhưng cũng ngồi lên xe tôi, tôi chầm chậm đạp xe, ước gì cứ như vậy mãi thì có lẽ rất thú vị, tôi có thể cảm nhận được cặp ngực căng tròn ấm áp của Thu nhẹ nhàng đập vào lưng tôi mỗi khi gặp đoạn đường xóc hay khi tôi phanh gấp vậy.

– Nhà em ở đâu mà lại phải đi đò qua sông vậy, sao không qua cầu cho nhanh, không có em chắc anh cũng không biết là ở đây có một bến đó đâu đấy, trước giờ chưa đi đò lần nào cả

– Anh xạo à, thì nhà em ở bên kia sông lên phải đi đò chứ biết làm sao được, nếu đi cầu thì phải lên tận trên có phải xa hơn không, hay anh cứ đi đò với em cho biết, đò ít người đi lên cũng rẻ và rộng lắm, thêm một cái xe đạp vẫn vừa mà

Thu từ đằng sau vòng tay ôm lấy người tôi, mặc cho người đi đường một vài người vẫn để ý, tôi cũng không ngờ là Thu lại có thể bạo dạn đến vậy. Nhưng như thế càng làm tôi thích Thu hơn nữa. Không biết Thu có đợi tôi như tôi mòn mỏi đợi Thu không nhỉ, giờ những lúc nhớ lại thật là buồn cười mấy chuyện trẻ con, cứ như mới xảy ra trước mặt vậy. Cảm giác cứ nâng nâng khi Thu ôm lấy tôi, thật là khó tả, nó làm khí huyết tôi như nhộn nhạo, tay tôi từ từ cầm lấy tay Thu, nắm chặt, tôi không muốn em phải xa tôi thêm một lần nữa, tôi ngập ngừng

– À Thu này, anh muốn về nhà em chơi một chút có được không?
– Ừ cũng được thôi, thế anh không sợ bố mẹ mắng à
– Mắng nhiều anh quen rồi, chuyện đó là chuyện cơm bữa thôi mà

Thu vòng tay ôm lấy tôi thật chặt, ngả đầu vào vai tôi, nàng thỏ thẻ ân cần làm tôi như muốn khóc
– Hứa với em, từ nay đừng để ai xúc phạm mình nữa, được không anh? Em không muốn như vậy đâu

Tôi lặng thinh không đáp nhưng cũng tự hứa với mình như vậy, tôi hứa với bản thân mình sẽ không nhút nhát như xưa, đúng người ta vẫn nói đằng sau thành công của người đàn ông thường thấp thoáng một bóng mỹ nhân nào đó. Chả mấy chốc hai đứa tôi đã đi đến bến đò, chúng tôi đứng trên bến đợi đò một lúc, tôi chợt chú ý hơn đến Thu, những vạt nắng đang mơn man trên làn da của Thu, thật là một cảnh tuyệt vời, hình ảnh nắng sao mà tuyệt vời đến thế, tôi có cảm giác giống như có nhật thực che đi mặt trời mà Thu chính là nhật thực đó. Một giọng ồm ồm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, lão lái đò
– Cô cậu đợi đò à

Tôi ấp úng
– Vâng….chúng cháu…
– Thế thì lên thôi, còn đợi gì nữa

Tôi bỗng bật cười chả hiểu tại sao mình lại đơ đơ như thế rồi dắt tay Thu lên đò, lão lái đò cũng dắt giùm chúng tôi chiếc xe đạp. Nước ì oạp vỗ lên mạn đò, hoà lẫn trong đó là giọng cười giòn tan của Thu, nàng vui vẻ nghịch nước trông thật trẻ con và đáng yêu
– Cẩn thận ngã đó Thu

Tôi hơi bất ngờ
– Bác cũng biết Thu à
– Cậu này hỏi lạ ghê, ngày nào con bé chả đi đò chỗ tôi

Tôi à ra một tiếng rồi tự cưòi mình, lão lái đò quay ra hỏi tôi
– Cậu là người yêu của nó à
– Có thể nói thế cũng được bác à

Thu đỏ mặt không nói gì, lão lái đò lim dim kể chuyện

– Thu nó mới chuyển về đây sống được khoảng 6- 7 năm trở lại đây, gia đình nó nghèo lắm, nhưng nó sống có tình cháu ạ, gia đình nó cũng tốt với xóm làng, ở đây ai cũng quí gia đình nó đấy

Tôi nghe vậy mà phổng mũi tự hào, tôi quay qua hỏi Thu
– Tí nữa anh qua nhà em chơi nhá
– Ừa, anh không về nhà à
– Tí nữa anh gọi điện về là được mà
– Nhà em làm gì có điện thoại
– Vậy anh gọi nhờ, có thế mà cũng vặn anh được

Chả mấy chốc đò đã qua bên kia, tôi đèo Thu thêm một đoạn nữa thì về đến nhà, căn nhà không lấy gì làm to lắm, nhưng có lẽ như vậy là đủ, một khu vườn nhỏ, dàn cây ao cá, sống ở đây chắc cũng dễ chịu thoải mái lắm đây. Thu mở cửa cho hai chúng tôi vào, hình như không có ai ở nhà, tôi thắc mắc
– Bố mẹ em đâu rồi Thu

VN88

Viết một bình luận