David thực sự nứng. Con cu của nó đã đầy đạn và đã sẵn sàng để khai hoả. Nó xóc xóc vài lần qua cái quần lót trước khi trèo ra khỏi giường và bắt đầu mặc quần áo. Trong khi nó thay underwear thì thằng Tristan đứng đấy đợi và nhìn nó cố nhét con cu nứng vào cái quần lót với một ánh mắt “thương hại”. Vừa nhét nó vừa cố nhìn hòn bi để xem xem có gì thay đổi không. Hòn bi của nó đã trở lại gần như bình thường.
“Hahaha, mày đang thèm lắm phải không?”. Tristan trêu.
“Ờ đấy, sao mày không im mồm đi và mút cu tao hả?”. David trả lời với vẻ tức tối.
“Để sau đi hehehe”
Sau khi thay quần áo xong, 2 thằng chạy xuống cầu thang để ăn sáng. Bà đã làm bánh kếp và xúc xúch cho hai đứa. Tristan chỉ có mỗi một việc là ăn ăn và ăn, nó đói quá! Bà nhắc hai đứa rằng hôm nay là chủ nhật và cả nhà sẽ phải đến nhà thờ vào lúc mười giờ sáng, sau đó sẽ có bữa ăn trưa potluck tại đó. Trong lúc đang ăn, chuông điện thoại reo, có người gọi cho ông. Đó là một cuộc nói chuyện rất ngắn và ảm đạm. Một người bạn thân với ông từ bé đã qua đời sáng nay vì căn bệnh ung thư.
Ông quay lại ghế ngồi với một vẻ mặt rất buồn bã.
“Obert mất lúc sáng, tôi được mời đi dự đám tang hôm thứ tư tuần sau”. Ông nói lại với bà. “Có lẽ mình nên đến nhà Obert sau khi đến nhà thờ để thăm Martha”
Bà đồng ý ngay nhưng hỏi lại:
“Thế còn hai thằng này thì sao?”
“Hai đứa sẽ về nhà nhé, các cháu không biết ông Obert, bà Martha nên có lẽ không muốn đến và đợi ở nhà của hai ông bà ấy phải không?”
“Vâng”. David trả lời trong khi Tristan gật đầu nhẹ.
Sau khi ăn sáng, hai đứa có một chút thì giờ để “giết” trước khi thay quần áo đến nhà thờ. Chúng đi ra ngoài. Thời tiết ấm, rất dễ chịu mặc dù chân trời phía đằng xa đã trở nên mù mịt với sự ẩm ướt bên ngoài. Chúng chơi một lúc với hai con chó đốm, Fritz và Mabel. Sau đó chúng chạy đến chuồng ngựa để xem mấy con ngựa. Ace, con ngựa đen giống Clydesdale đang đứng yên trong chuồng mặc dù nó có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào nó muốn. Tristan đứng dựa vào cửa chuồng ngựa, nhìn con Ace. Nó vẫn còn bị mê hoặc bởi con Ace, bởi con cu của con ngựa này. Hình ảnh con Ace truyền giống cho những con ngựa cái khác làm con cu của Tristan nhúch nhích không yên trong quần jeans. Trong lúc nó tựa vào cửa chuồng ngựa, nó phát hiên ra tên của David được đục vào trong những thớ gỗ.
“Ai khắc tên mày vào đây thế?”. Tristan hỏi trong khi nó miết ngón tay của mình lên cái tên.
“Tao đấy, tao khắc nó năm ngoái lúc tao đang chán đời”
“Tao khắc tên tao vào đây được không?”
“Ờ, tao sẽ đi lấy cái đục của ông cho mày. Đợi một tý nhé, tao quay lại ngay!”
Cốp, cốp, cốp… Nghe thấy những tiếng động đó, Tristan quay đầu lại để nhìn con Ace, lúc này đang ngỏng đuôi lên và dõi theo một con ngựa cái. Nó gõ gõ móng xuống sàn chuồng. Con cu của nó nứng lên dài ngoằng làm con cu của Tristan cũng nứng lên theo. Đúng lúc đó, David quay trở lại.
“Nhìn con cu của con Ace kìa, David. Trông thật kinh hoàng!”
“Cứ nhìn thấy cu là mày nứng lên phải không hả Tristan?”. David hỏi với một giọng điệu rõ ràng là nó đang mỉa mai Tristan.
Tristan quay đầu lại và nhìn David.
“Ừ, thì sao? Tao “ước gì” con cu của tao nó cũng uncut như mày”
“Nhưng mày to hơn tao, tao “ước gì” con cu của tao cũng to như mày!”. David thừa nhận, nó liếc mắt xuống cái đống đang phình to ở háng của Tristan, cảm thấy con cu của mình cũng bắt đầu nứng lên.
“Vì không đổi cho nhau được nên có lẽ tao với mày nên dùng chung hehehe…”
Đúng lúc đó, bà đánh kẻng gọi hai đứa về để chuẩn bị đi nhà thờ. David đặt cái đục xuống, chỉnh lại con cu trong quần của nó và nói:
“Lại để “mày” phải đợi nữa rồi, chúng ta phải về để chuẩn bị đi nhà thờ thôi”
Với cái liếc mắt cuối cùng vào con cu của con Ace, hai đứa quay trở về nhà.
Nhà thờ được sơn màu trắng nằm giữa cánh đồng cỏ với những mái nhọn vươn cao. Đằng sau nó là cả một nghĩa trang rất rộng, vô số bia mộ ghi tên những người đã khuất được chôn cất ở đây. Có lẽ phải có đến một tá ô tô đang được đậu bên ngoài khi ông lái chiếc xe chở bà và hai đứa đến nơi. Tất cả cùng đi vào sau khi ông đã tìm được một chỗ để đậu xe. Trong nhà thờ, mọi thứ đều rất tôn nghiêm và ấm cúng.
Sau khi dự lễ, tất cả mọi người cùng xuống tầng hầm để ăn bữa trưa potluck. Tristan chưa bao giờ được ăn nhiều thứ ngon cùng một lúc như thế. Hai đứa ăn lấy ăn để và tất nhiên chúng cũng được giới thiệu với rất nhiều bạn và hàng xóm của ông bà đến mức chúng nhầm lẫn hết cả.