VN88 VN88

David ơi Tristan cho cặc vào này – Truyện 18+

“Gội đầu cho tao nhé, David”. Thằng Tristan hỏi.

“Ờ, còn gì nữa không?”. David đùa trong khi nó cầm hộp dầu gội đầu lên và bắt đầu xoa lên tóc của Tristan.

“Mày thích làm gì tao cũng được. Mày không hiểu điều đó sao?”. Tristan trả lời rất nghiêm túc trong khi đầu nó cúi xuống và mắt nó nhắm nghiền.

“Mày thật sự có ý như thế sao?”. Câu nói kiểu điều-đó-là-hiển-nhiên của Tristan làm cho David choáng váng. Nó không biết phải làm thế nào. Nó không thể kiểm soát được chính mình. Tim nó bắt đầu đập mạnh và nó cảm thấy khó mà thở nổi. Bây giờ nó phải làm gì? Người nó run bần bật.

“Tất nhiên. Mày gội đầu cho tao xong chưa?” Tristan nói tiếp, không nhìn thấy mắt David đang mở trừng trừng còn đôi môi thì mím chặt. “Sao tự nhiên mày run thế? Nước vẫn ấm mà…”. ‘Chết rồi!’ ? Tristan ngay lập tức nghĩ ra ? ‘Mình đã làm điều đó, mình đã làm cho nó sợ. Điều gì sẽ xảy ra đây?’. Tristan nhanh chóng phun nước lên đầu để dội hết shampoo và mở mắt ra nhìn David, vẫn còn đang đứng đó, run run và đang nhìn nó.

“Gì thế David?” Tristan hỏi với giọng lo lắng và một chút gì đó sợ hãi. “Mày tức tao à? Mày ghét tao lắm phải không?”

“Không, Tristan! Tao không ghét mày, tao cũng không tức mày đâu! Đừng bao giờ nghĩ đến điều đó dù chỉ một giây thôi. Tao… tao… tao… chỉ không biết phải nghĩ gì. Đợi tao gội đầu để chúng ta có thể ra ăn.” David phải làm gì đó để làm sao lãng đi chính nó trước khi cảm xúc lại làm tràn ngập trong người. Nó bắt đầu gội đầu một cách rất vội vàng, cố hướng cảm xúc bị đè nén và năng lượng vào những hành động điên cuồng.

Tristan leo ra khỏi bồn tắm và bắt đầu lau khô người. Nó nhìn David một cách lo lắng. Nó đã lau khô người lúc David tắm xong.

“Khăn của mày đây này”
“Ờ”. David cũng không bước ra khỏi bồn tắm trước khi lau khô người.

Tristan từ từ mặc quần áo ngủ và chải đầu. David cũng xong một lúc sau đó.

“Ra thôi. Tao phải đi ra khỏi đây!” David đi ra khỏi phòng tắm và vào bếp. Tristan đi theo. Hai đứa ăn bữa tối trước khi đi ngủ một cách rất thiếu nhiệt tình. Chúng nhận những cái ôm và hôn của bà như thường lệ trước khi chúng lên lầu đi ngủ. Bà ngay lập tức nhận ra được sự căng thẳng giữa hai đứa và tự hỏi điều gì đã xảy ra. Bà tự dặn mình phải để ý hai đứa vào sáng hôm sau và nói ngay cho ông biết.

Hai thằng không nói một lời nào trước khi đi ngủ. Đèn tắt, hai đứa trèo lên cái giường chúng nằm chung. Chúng nằm đấy, nghĩ lại những việc đã xảy ra trong ngay và những cảm xúc của chúng. Cả hai đứa đều sợ nhưng lý do lại khác nhau.

Tristan lo ngại rằng nó đã đi quá xa với David. ‘Bây giờ chắc David nghĩ mình là một thằng gay và nó không còn thích mình nữa. Nó sẽ không nói nhưng nó sẽ không cư xử như trước nữa. Trời ạ, tại sao mình lại nói nó có thể làm bất cứ thứ gì nó muốn với mình nhỉ?’. Cứ thế, cứ thế, những ý nghĩ giống hệt nhau cứ cuốn lấy Tristan. ‘Mình phải làm gì đây’. Nó cứ tự hỏi hết lần này qua lần khác.

David chỉ đơn giản là sợ cái cảm giác của nó đối với Tristan . Nó gần như bị choáng váng trong phòng tắm. ‘Mình đã làm tình với thằng bạn thân nhất của mình chiều nay và tự nhiên mình nghĩ là mình yêu nó. Hai thằng con trai không thể yêu nhau được… Việc mình làm hoàn toàn sai trái… Làm thế nào bây giờ?”

Cả hai thằng đều không dám làm gì, nói gì về những điều chúng đang nghĩ. Sự chia rẽ và im lặng trong phòng ngủ vào buổi tối hôm đó dường như không bao giờ kết thúc. Chúng chỉ ngủ vừa đủ, quay đi quay lại cả đêm mà không biết phải làm gì.

Đó là một buổi tối tồi tệ nhất của hai đứa. David và Tristan không thể ngủ ngon giấc khi bức tường yên lặng ngăn cách được dựng lên giữa chúng. Khi ông lên lầu để đánh thức hai đứa, ông thấy chúng nằm ngủ riêng, nằm cách xa và lưng quay vào nhau. “Trông có vẻ bình thường, nhưng Bà nói hình như có chuyện gì giữa chúng. Có lẽ giữa chúng tách xa nhau ngày hôm nay. Chắc hai đứa đã dành quá nhiều thời gian bên nhau rồi.”

“Hai thằng, đã đến giờ dậy rồi. Dậy và xuống giúp ông ngay.”

“Mmmmmmm”. David vừa vùi đầu vào gối vừa lầm bầm. Tristan cố mở mắt và liếc sang nhìn ông. Mặt nó trông sưng húp lên với sự ngái ngủ vẫn còn hiện rõ.

“Mấy giờ rồi hả ông?”. Nó hỏi.

“Bẩy giờ, đã đến lúc một ngày mới bắt đầu rồi đấy! Hai đứa dậy rồi đi ăn sáng luôn đi. Bà đang đợi dưới nhà kia kìa!”

Hai thằng trèo ra khỏi giuờng rất chậm chạp và bắt đầu mặc quần áo. Tristan đưa mắt nhìn thoáng qua David và nhận thấy rằng thằng này đang quay lưng lại với nó. Sự buồn bã, thất vọng và đau khổ tràn qua ruột gan nó. Tự nhiên nó muốn khóc quá. Nó cúi gằm mặt xuống và cũng quay người lại. Hai đứa kết thúc việc mặc quần áo và đi xuống cầu thang trong yên lặng. Ông đã ra ngoài để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho một ngày làm việc mới.

“Có chuyện gì xảy ra với những nguời đàn ông trong căn nhà này vậy?”. Bà hỏi. “Tất cả trông đều có vẻ thất vọng và chán nản! Ít nhất ông vẫn còn có lý do, bạn thân của ông vừa mới mất. Còn các cháu thì sao vậy?”

“Cháu nghĩ cháu chỉ mệt thôi”. David trả lời.
“Vâng, cháu cũng thế”. Tristan nhanh chóng hùa theo.

“Ừ, mấy đứa cũng đừng để tâm trạng đau buồn của ông làm ảnh huởng. Ông phải chịu nỗi đau mất đi nguời bạn thân nhất và cần thời gian để vuợt qua nỗi đau này.”

VN88

Viết một bình luận