VN88 VN88

Điên loạn địt nhàu trên gò Ô Môi – Truyện 18+

Thằng Quân khoái quá. Nó chưa gặp người đàn bà nào ăn nói tự nhiên như vậy. Nó hỏi lần nữa cho chắc:
– Có thiệt muốn đụ ông già em không?
– Muốn, muốn lấm. Hai cha con anh ráng đụ cho em khoái, em nuôi luôn, khỏi đi làm gì hết cho mệt.
– Bây giờ để em đụ chị trước một cái xem chị có chịu không?
– Khoan đã anh. Cho em ngắm con cặc anh một chút đã.

Bà Lý ngồi dậy, trong khi thằng Quân nằm ngửa ra, phơi con cặc không dài lắm, nhưng bề tròn thì to hơn con cặc của Sảnh. Bà trố mắt nhìn không chớp. Con cặc của chồng bà hồi đó cũng chưa chắc đã lớn bằng. Bà cắn môi, nựag yêu thương khúc gân to quá cỡ của Quân, rồi hít hà:
– Như vầy đã quá bự rồi. Cặc ông già anh còn bự hơn sao? Phải nhớ bữa nào mời cha anh tới đây chơi, làm quen…

Nói xong bà Lý le lưỡi liếm đầu cặc của Quân một cái, rồi lại cầm, ngắm say mê. Xong bà ngậm vô rồi lại nhả ra. Bà dùng mũi hôn khắp con cặc, chòm lông thưa và nhất là hai hòn dái của Quân.

Bà bắt chước Quân dùng lưỡi hành quân, vì cái lưỡi là vũ khí lợi hại nhất của tình dục. Nó cử động được lúc mềm, lúc cứng và còn nhám, nóng, và trơn ướt lên đụ, để nhìn Quân:
– Em phải làm hết sức cho anh ra mới được.

Mặt Quân tỉnh bơ. Nó đang luyện khí công, đang phân tán, đang suy nghĩ đến việc khác, cho bà Lý tha hồ tấn công. Bà sàng cái đít xay lúa, đụ xéo, đụ xiêng, đến cả thân hình ướt đẫm mồ hôi, mà thằng Quân vẫn trơ trơ như tượng đá. Bà sà xuống hỏi:
– Bộ đụ với em, anh không sướng hả?
– Đụ với ai em cũng vậy thôi. Phải kéo dài vài ba tiếng đồng hồ. Phải để cho phái nữ ra trước ba bốn lần, rồi mới tới phiên mình. Mình ra trước, cặc mềm xèo, họ đâu còn đụ được. Bà Lý khoái quá, nằm sát trên người Quân, hôn sát môi chuẩn bị ra cái thứ hai. Quân cứ mặc kệ, để cho bà chị muốn thụt, muốn cuồng nộ cỡ nào cũng được. Bà la không lớn, nhưng tiếng rên thoát ra nghe não nùng, chất ngất lắm. Bà sướng quá bởi cặc của Quân to thật. Nó chật chội cửa mình bà dù nước lồn đã ứa ra ướt đẫm:
– Quân ơit bóp mạnh cặp vú giùm cho em sướng thêm một chút. ừ, bú cũng được. Anh ơi, nghe em ra nè. Đụ con nít sướng như vầy thì việc gì phải tìm đàn ông chi cho nó mệt. Em đang tắm cho con cặc của anh bằng nước lồn em đó Quân
ơi? Nghe không… đó… nghe không?

Thằng Quân nằm trân mình toàn thân cứng ngắt. Mặc kệ cho bà Lý sàng mạnh cỡ nào. Nó nhắm mắt nhớ đến những bó lúa, những thúng mạ, những bó củi đước ở ngoài đìa mỗi ngày nó chèo xuồng nhặt được… Bà Lý ra xong, cứ nằm ì trên người nó nặng trì mà thở dốc. Mồ hôi ướt nhẹp từ người bà chảy dọc xuống làm cả thân người nó cũng ướt theo:
– Chị cứ chơi cho đã đi. Em chưa ăn thua gì hết. Cứ đụ cho tới chiều tối cũng được. Chừng nào hết sức thì nằm ngửa ra cho em lên đụ. Em muốn làm cho chị phải phục tài của em bữa nay sát đất mới được.
– Em… phục… quá rồi còn gì nữa. Em phải lấy anh luôn chớ không làm vợ thằng Sảnh nữa. Em muốn đụ hoài mà Sảnh thì hai ba đêm mới cho em một lần, Thèm chết được! Sao anh dai quá chừng vậy hả anh Quân?

Ngoài kia bà Khởi đang dọn cơm, bà nói vọng vào:
– Mời anh chị ra ăn vài ba hột rồi vô đụ tiếp.
Hai người không mặc quần áo, ra ngoài bếp ngồi ăn cơm. Bà Khởi hỏi:
– Chắc chị Hai quên thằng Sảnh mất tiêu rồi còn gì?
– Còn phải hỏi nữa. Chị phải phát lương cho Quân, để ngày nào nào nó cũng phải qua đây làm việc Đã quá dì Ba ơi? là dì Ba. Khoái nhất là đã gần hai tiếng đồng hồ rồi mà Quân chưa có bắn ra cái nào hết.

Bữa cơm xong, cả ba đang ngồi nói chuyện thì Hoạch và Sảnh về, tay xách một xâu cá và một con chồn hương còn sống. Mặt Sảnh hơi đổi sắc khi thấy bà Lý trần truồng ngồi bên cạnh cậu bé quen cùng xóm. Bà Lý nói ngay cho Sảnh yên tâm:
– Đây là Quân, người thay thế anh, làm cho em thỏa mãn những đòi hỏi mà anh không thể thỏa mãn hết cho em.
Sảnh thở hắt ra, lòng đau quặn thắt khi nghe bà Lý nói ra một câu trắng trợn như thế. Nhưng sau một lát, nghĩ lại Sảnh thấy bà có lý. Vì chính đôi lần Sảnh cũng tự cảm thấy mình bất lực trước con ngựa xích thố này, lúc nào cũng đưa cao bốn vó chạy nước đại, chạy băng đồng, chạy băng rùng không biết mệt.

Ăn nằm với nhau gần hai tháng, có lúc Sảnh uể oải mệt nhoài, chán ngán, lừ đừ không còn hăng hái như đêm đầu tiên khi bà Lý mò vào phòng sờ chân Sảnh. Sự thật vẫn khác với mộng. Đời hết vui khi đã vẹn cáu thề. Dù bà Lý chẳng nói ra
nhưng những tiếng thở dài trong đêm tối của bà khi nằm ôm Sảnh gát chân qua cà mu lồn thật sát vào bắp đùi Sảnh… Sảnh hiểu là cơn khát tình của bà trổi dậy, mà người chàng thì yếu hẳn. Tâm trí không còn thấy hứng thú… ”

Bây giờ chứng kiến cảnh cả hai đang trần truồng ngồi bên nhau, Sảnh đành mỉm cười: Cười cho bà Lý và Quân an tâm là Sảnh đã hiểu lý do về sự hiện diện của Quân. Và cười để miễn cưỡng chấp nhận, không phải là sự phản bội, mà là một sự thật phủ phàng của cuộc tình chàng đang có với bà Lý.

Thằng Hoạch nhìn mẹ nó đang choàng tay qua vai Quân nói cười một cách tự nhiên, nó hỏi Sảnh bằng giọng xẳn:
– Anh im lặng được với cảnh này hả Sảnh?
Rất từ tốn, Sảnh ngồi xuống trả lời:
– Không chấp nhận cũng không được. Cũng may bữa nay tụi mình về sớm. Nhưng đó là lẽ tự nhiên, Sảnh không thắc mắc.
Rồi Hoạch quay sang hỏi bà Khởi:
– Còn dì Ba, dì có thể như thế không?
– Có lẽ còn hơn gấp trăm lần là khác. Em cũng muốn anh hiểu em như Sảnh đã hiểu chị Hai. Em cũng muốn anh hiểu, một đàn ông không đủ thiếu gì cho một đàn bà.
Tới phiên thằng Hoạch ngồi phịch xuống ghế, và tâm trạng nó cũng diễn ra y hệt sự suy nghĩ của Sảnh về bà Lý. Cả hai cậu bé Sảnh và Hoạch bây giờ mới thấy mặt thật của đàn bà. Họ không phải là những đóa hoa, hay phái yếu mà sách vở đã nói. Họ là phái mạnh, ít ra là trên phương diện tình dục. Hai cậu ngồi nhìn nhau, ngầm đồng ý và phải đành buông cương cho hai con ngựa dì Hai, dì Ba muốn làm gì thì làm.
Bà Khởi chạy vô xóm, khoảng mười lăm phút sau, dẫn về ông Mộc, cha của Quân, rồi giới thiệu với bà Lý:
– Lát nữa chị đổi món. Đây là ông Mộc, người đã huấn luyện cho Quân thành một xích mi lão tổ.

VN88

Viết một bình luận