VN88 VN88

truyen dit nhau mp3 – Đụ thật mạnh vào lồn em đi anh

Những lời chân tình nhưng đúng sự thực, Nga không còn cãi được. Diễm thơ ngây hơn mẹ nàng. Diễm làm tình hay hơn mẹ nàng. Tuyên đã mê Diễm hơn mẹ nàng….Nhưng Nga không chịu đứng ở đó, nàng hỏi tiếp cô em:
– Diễm, lần cuối cùng, em gần Tuyên là ngày nào?
– Mới trưa nay, nhưng mẹ không hay biết. Mẹ cứ cho em còn nhỏ, thơ ngây, dại khờ…lo vào bếp pha càphê, lấy bánh ngọt cho Tuyên ăn…Trong lúc đó, em và Tuyên …dắt nhau vào phòng tắm.
– Như thế hai người….chỉ làm được có mười, hoặc mười lăm phút?
– Ừ, chừng mười phút thôi, là Tuyên ra trong em. Có khi em chưa kịp sướng nữa kìa…Mà có ăn nhằm gì . Muốn chơi lâu, thì em tìm đến anh tài xế, tha hồ một tiếng, hai tiếng cũng được…
– Em không sợ có bầu à?
– Dạ chơi thì phải chuẩn bị chớ.
Thuý Diễm vói tay xuống hộc tủ lấy vài ba hộp thuốc ngừa thai liệng lên giường và nói:
– Bùa hộ mạng của em đó.
– Nhưng tuổi của em….làm sao mua được những thứ này?
– Không phải em mua, mà lấy cắp của mẹ. Của bả thiếu gì trong tủ. Em xài hết lại vào lấy. Bộ chị tưởng mẹ chỉ có Tuyên là nhân tình thôi sao? Hằng tá. Muốn chơi ai là hẹn hò. Nhưng, em chỉ không hiểu sao mẹ lài có những nhân tình tuổi chỉ đáng con…

Thuý Nga im lặng một chốc. Tai nàng ù lên. Trí óc bâng khuâng. Thuý Diễm đã khai huỵt toẹt những sự thực mà xưa nay nàng chưa từng được nghe về mẹ nàng. Mẹ nàng, bà Nguyệt, con của một nhà giàu nổi tiếng ở Bạc Liêu. Bà đẹp. Đẹp lắm. Lại sinh trong một gia đình giàu có. Sự kiêu kỳ, nhứt là tính dâm đãng của bà khiến đàn ông nào chịu nổi quá hai năm. Ba cô con gái , mà mỗi người một cha, kết quả là tất nhiên về sự kiêu sa đó. Nhưng bà không bỏ được. Vì càng ngày bà càng giàu, giàu sụ là đằng khác. Máu dâm cũng đẹp nổi tiếng không khác. Đến giờ này mà Thuý Nga và Thuý An vẫn chưa rơi vào tay đàn ông nào là phước bảy mươi đời vương. Thuý Nga hỏi giọng nhỏ cô em Diễm:
– Chị hỏi thực nhé. Chơi như thế mà em có sướng không?
Diễm cười rũ rượi, cười như chưa từng được cười, rồi trả lời:
– Chơi mà không sướng thì cái gì mới sướng hả chị? Chị đi hỏi thiên hạ thử xem có người nào bảo chơi mà không sướng. Nhưng sao chị lại hỏi em, câu vớ vẩn như thế. Chứ hai chỉ thủ dâm làm gì? Riêng ông Cha sở tên Kiêm thì phải thành thực mà nói…Ổng chơi yếu lắm. Nhưng của đáng tội…Bửu bối của ổng thì khỏi chê. Vì thế những lần kế tiếp, trước khi chơi, em xin phép ổng được dùng mồm. Chuyện này khiến ổng mê ly em như thần tượng, và quý em lắm. Ổng phải thú thực, chơi thì ổng không chịu nổi đến mười phút. Còn được em bú…thì ổng có thể chịu đựng được đến nửa giờ hoặc hơn. Đó là chưa nói nhân dáng đẹp trai của Cha Kiêm. Nhỉn ổng bú lồn em, cũng đủ xuất hai ba lần đấy hai chị….

Nãy giờ Thuý An im lặng vì nàng rấp tâm sẽ cướp một trong những nhân tình của Thuý Diễm. Sao tuổi nó chơi được mà nàng lại không. Nàng cũng bắt chước nó vào tủ mẹ lấy vài hộp thuốc ngừa thai. Một hôm trời mùa hè, giữa trưa, nắng trên không đổ xuống soi đỏ loé những cánh phượng rơi lả tả ngoài sân, một mình Thuý An đi thơ thẩn vào nhà thờ họ đạo. Tay nhặt những cánh phượng hồng, nhưng mặt vẫn liếc liếc về hướng nhà riêng của vị linh mục.

Cửa đóng im lìm. Có lẽ cha đi vắng, mặc kệ nhặt đầy noun những cánh phượng hồng, Thuý An ngồi ở thềm lấy sách ra đọc. Nàng cố đợi. Vào gần đúng một giờ rưỡi … cánh cửa nhà cha Kiêm bật tung ra. Một bà xơ còn true, cuối chào cha Kiêm, rồi đi thẳng ra cổng. Lúc vào, cha Kiêm chợt thấy Thuý An và hỏi:
– Trưa nắng hanh hanh như vầy, con đến đây tìm ai?
– Dạ con tìm cha. Thuý An nói lả lơi. Cứ tưởng là cha đi vắng, nên con đã ngồi đây đợi cả giờ rồi…
– Tìm cha? Cha Kiêm hỏi. Thế….con hãy vào nàh Cha uống ly nước, rồi n ói cho Cha hay con tìm Cha có việc chi?

Nàng theo chân vị linh mục, bước vào căn nhà có máy lạnh. Tuy thấy cảnh bề bộn trên giường, nhưng Thuý An hoàn toàn không đề cập gì đến đời tư của Cha Kiêm. Nàng làm như vẫn không biết trước đó một tiếng đồng hồ. Cha đã thịt một người đàn bà.
– Sống sung sướng ở đây, mà có một mình, Cha chịu nổi sao?
– Đi tu thì phải sốn gmột mình chứ hai mình với ai con, quen rồi. Mời con uống ly nước giải khát.
Thuý An ngồi xuống, hớp một ngụm trà sen.
– Quên nữa, con tên là …
– Thuý An. Lâm Thuý An.
– Thuý An, con chừng…
– Mười bảy tuổi. Nhưng sao Cha nhìn con không chớp mắt thế?
– Tại …tại vì con giống một người….
– Giống một người. Tại con giống một người. Không cha mẹ con sinh có mình con. Chẳng lẽ Cha không biết mẹ con?
– Mẹ con???

Rồi Cha Kiêm suy nghĩ trầm ngâm. Quả Thuý An có giống một người thật. Một người đàn bà tên là Ánh, là Liên hay Nguyệt gì đó…
– À quên, Cha chưa hỏi con, đến đây tìm Cha có việc gì kông? Có lẽ học giáo láy thì phải.
– Cha nói sai bét. Con đến đây tìm Cha …vì chuyện quan hệ khác, chứ con là người đạo Phật. Mà đạo Phật với Thiên Chúa thì khác nhau quá xa. Con có thể ngồi đây vài phút để hỏi chuyện với Cha không? Nếu không tiện thì xin để lần khác vậy.

Cha Kiêm không bỏ lỡ cơ hội, vì nhan sắc của An quả đẹp thật. Càng nhìn bắt phải nhìn mãi không thôi. Nhưng hình như Thuý An dấu tuổi. Mười bay không thể nào có nhan sắc mặn mà đến như thế. Nhất là cái eo, và bộ ngực. Thấy Cha Kiêm cứ nhìn, chầm bẩm vào mình, Thuý An hỏi:
– Bộ trên người con có gì lạ lắm sao Cha cứ nhìn hoài vậy…
Cha Kiêm mắc cỡ vì sự đường đột của mình một phần, phần khác ông muốn thử Thuý An:
– Hình như Thuý An không phải mười bảy???
– Thực đấy chứ. Tại sao? Tại con còn trẻ quá phải không? Vừa nói, An vừa choàng cánh tay ra sau ghế, để nhô thêm bộ ngực căn tròn của nàng. Rồi An tréo một chân lên chân kia cho lòi xì líp hồng bên trong. Cha Kiêm như bị thu hồn, như bị hớp xác…
– Cho tới bây giờ, Cha vẫn không biết con đến đây tìm Cha có việc gì?
Nói mà đôi mắt Cha Kiêm không rời người thu hút của Thuý An.
– Con sẽ cho Cha biết….nhưng để cửa thế kia, nhỡ ngộ ai vào thì ăn nói làm sao.

VN88

Viết một bình luận