VN88 VN88

Dục vọng của em quá lớn rồi – Truyện 18+

Gengyo nghe lời vợ tập trung hơn. Sự thú nhận của cô ấy dường như đem một sức sống mới trong trí tưởng biến thái của anh. Sau khoảng vài mười cái dập dồn vào cái “khe” của Akiko, anh thở dốc những tiếng rên gằn giọng, toàn thân bắt đầu co giựt.
“Chưa …! Khoan ! THÊM NỮA … CHÚT NỮA ! KHOAN RA”, cô nói như năn nỉ, nâng cao âm hộ, ngóng lấy dương cụ thụt phâm phấp vào, và thình lình cảm giác một tràng tinh dịch phóng ào vào trong. Akiko trân mình lên hứng lấy, rồi buông mình xuống tỏ vẻ nuối tiếc.
“Em xuất tinh rồi à ?”, Gengyo chợt hỏi với vẻ ngờ vực, sau khi nằm vài phút, và kéo dương cụ co héo ra ngoài. Anh nằm lăn qua một bên thở đều đều.
“Không phải lần nào với anh em cũng sướng hết sao ?”, cô dấu diếm.
“Tại sao em không trả lời thẳng thừng với anh ? Em có hay không ?”
“Thẳng thừng, được rồi, em có ‘ra’,” cô nói, dù lời nói dối có làm cô thấy đắng cay, nếu như chồng cô ráng thêm giây lát nữa có lẽ cô đã được sướng. “Anh tin chưa ?”
“Anh tưởng em chưa ra … Anh chỉ sợ và lo cho em thôi”
“Em biết anh lo cho em chứ … Lúc cũng tưởng vậy, nhưng vào phút cuối cùng em có ra với anh,” cô nói thêm, “Lần này sướng hơn những lần trước”.
“So với … so với … thôi anh … so với bố thì sao. Em có ra nhiều ?”
“So với ông ta … em không thích ông ta chút nào, ông ấy còn thua xa anh về nghệ thuật làm tình!”
“Thiệt hả … Cưng em quá đi !”
Gengyo ngủ vùi với một nụ cười thỏa mãn trên gương mặt, trong khi Akiko nằm cạnh anh ta hơn cả tiếng, tỉnh táo, trống rỗng. Cái cảm giác bị kích thích tới mức ứ nghẹn mà không thoát ra được thật khó chịu vô cùng!
Cô cảm thấy tức bực và chỉ muốn thét to lên: “Sao đời chẳng công bằng chút nào, tại sao cô thể sung sướng đến điên người với lão bố dượng chó chết đang ngáy ngủ ở phòng cạnh bên, mà không tìm được chút khoái cảm với chính người chồng yêu quí của mình ?!”

Sáng hôm sau, Gengyo thức dậy, cảm thấy thật nhức đầu. Là ngày Chủ nhật nên anh không tới trường. Anh nằm suốt buổi trên ghế sofa.
Akiko sờ trán chồng, thấy nóng sốt. Cô đi tới tiệm dược mua cho anh một hộp thuốc cảm.
Trưa đó, bệnh của Gengyo càng trở nặng. Anh bị nóng lạnh. Akiko gọi bác sĩ nhưng văn phòng đóng cửa. Cô để lại lời nhắn khẩn.
Gần một tiếng sau, Akiko nhận được cú phone. Sau khi chuẩn đoán sơ lược, bác sĩ bảo cô hãy để Gengyo nghỉ ngơi sau khi uống thật nhiều nước và thuốc cảm. Nếu không thấy khá hơn thì hãy đến gặp bác sĩ vào ngày thứ Hai.
Theo lời chỉ dẫn của bác sĩ, Akiko đặt Gengyo lên giường. Đây là lần đầu tiên Gengyo bị cảm từ ngày cưới nhau. Akiko cố gắng hết mình để chăm sóc chồng.
Lão bố dượng lại đi tập võ ngày đó. Lão kiếm cũng khá tiền cho công việc này vì đô vật Sumo khá thịnh hành ở xứ Nhật, chưa kể phần quảng cáo riêng cho các công ty thức ăn và nước uống.
“Bố muốn ăn gì tối nay ?”, Akiko hỏi, khi lão trở về.
“Bố no rồi,” lão nói ởm ờ và đi ngay vào phòng riêng. “Bố có hẹn tối nay … con khỏi chờ bố”.
Sớm sau khi tắm rửa, cạo râu sạch sẻ, và vận đồ ngon lành, lão biến mất ra khỏi cửa. Thêm một lần nữa, Akiko cảm thấy ghen ghen. Cô không ham gì lão, nhưng cô không muốn ai có được lão. Điều này nghe vô lý với địa vị của cô nhưng là sự thực. Sự thực là Akiko cảm thấy phòng không vắng lặng, nhìn chung quanh đâu đâu cũng có hình ảnh lão và người đàn bà khác đang ái ân với nhau.
Dù sao thì Akiko cũng đã lên giường rồi khi lão trở về khoảng 2 giờ sáng. Lão có vẻ hơi xỉn và có vẻ nhiều tức tối. Sau khi ăn tối, rồi nhảy với bà Chiko, họ về nhà. Ở đó, lão bỏ ra hai tiếng để dụ bà lên giường nhưng rồi phát giác ra bà đang có kinh nguyệt.
Trước khi đi ngủ, lão đứng như trời trồng trong bồn tắm, dội nước thật lạnh để làm nguôi cơn nóng giận.

“Bố, bố có thể nào vặn TV nhỏ lại không ?” Akiko hỏi vào buổi trưa ngày hôm sau, vừa ngay khi lão chuyển sang đài Sumo đô vật, và ngồi chểm chệ trên ghế sofa với lon bia trên tay. “Gengyo đang bị sốt. Anh cần phải nghỉ ngơi”.
“Vậy thì đóng cha cửa buồng lại,” lão hậm hực. “Nhà tao, tao muốn làm gì thì làm”.
Akiko giận dỗi đi nhanh vào phòng và đóng sầm cửa lại, nhốt mình ở trong với chồng. TV bên ngoài vẫn ồn ào. Gengyo còn ngủ, nhưng có vẻ mệt mỏi. Khoảng 10 phút sau, Akiko bước lẩn quẩn trong phòng, nhón gót để khỏi đánh thức Gengyo và có vẻ khá bực tức tiếng ồn bên ngoài.
Tại sao có người đàn ông nào ích kỷ thế ?! cô lẫm nhẫm. Đúng là khó ưa, dễ ghét quá !
Lão bố dượng đâu có ngờ lão làm cho cô sôi máu đến vậy. Cô như không còn kiên nhẫn thêm giây phút nào nữa. Cô mở cửa trở ra ngoài và nhẹ nhàng khép lại. Cô đi nhanh tới TV và vặn nhỏ TV xuống. Cô như đã sẵn sàng đối chọi với lão nếu lão lên tiếng chống đối.
“Bố vặn lớn như vậy đủ rồi ?”, cô hỏi một cách quả quyết.
“Cũng được. Con dữ quá! Bố thiệt sợ à” lão cười cười đáp, liếc nhìn vào đủng quần của Akiko. Lão đưa lon bia ra. “Hết bia rồi! Sẵn đó, liệng vào xọt rác và lấy cho bố lon khác”.
“Con không rãnh!”, Akiko ngún ngoẩy bỏ đi.
“Vậy con chỉ rãnh làm ‘chuyện đó’ thôi sao”, lão nói, cười khúc khích khi cô đi thẳng ra sau bếp.
Nói lẩy vậy chứ Akiko cũng mang ra lon bia đưa cho lão. Lão cù cưa nắm lấy tay cô chẳng chịu buông. Akiko định tán vào mặt lão, nhưng lão kịp nắm cô bẻ lọi về phía sau.
Đau quá, cô quỳ xuống.
“Đừng bao giờ giở trò tán kiểu đó nữa !,” lão cảnh cáo. “Lần sau mà còn là đừng có trách bố ác độc”.
“Tôi không phải con ở trong cái nhà này,” Akiko dùng dằn thoát ra được. “Lần sau, ông cần gì thì tự lấy!”.
Khi cô đi nhanh vào nhà bếp, lão vẫn còn cười chế giễu. Akiko cảm thấy hơi uất ức. Chỉ còn cách tránh mặt lão, cô đi rửa chén, một đống chén cô bỏ quên từ sáng hôm nay chỉ vì lo săn sóc cho chồng.
Vừa khi rửa xong, cô nghe thấy lão bố dượng gọi, “Này cô chủ quán, uống hết rồi, mang một lon nữa”.
“Bố, làm ơn nói nhỏ chút! Gengyo đang ngủ”.
“Vậy thì đi lấy mau, bố không nói nữa”.
Akiko cắn răng, bực vọc.
“Được rồi … được rồi. Làm con ở cho ông thật mà”.
“Con đẹp hơn là lúc con giận!”, lão chọc ghẹo.
“Đi chết đi ông già dê”, cô rủa.
“Làm gì lục đục vậy ?”
“Dọn dẹp chứ làm gì”.
“Làm ồn quá không nghe được gì ?”
“Vậy không làm … ai làm đây ?” cô trả lời.
“Bỏ đó đi. Lại đây làm một lon với bố. Coi đô vật nè”
“Thôi không cần. Con phải trở vô buồng, để coi Gengyo tỉnh chưa”. Nói xong Akiko bỏ đi.

VN88

Viết một bình luận