Khi Jimmy tiến lại gần, đầy vẻ hồi hộp, tôi nắm lấy hai tay cậu ta, cảm nhận nó run rẩy đến thế nào, và đặt lên eo tôi. Rồi tôi đặt hai tay mình ra sau cổ Jimmy, kéo đầu cậu ta sát lại. Tôi hôn vào dưới cằm Jimmy. Lúc này, lưng tôi đang hướng về phía cửa. Khi Jimmy hấp tấp cúi miệng xuống tìm vị trí của miệng tôi, và đút chiếc lưỡi nóng hổi của cậu bé vào bên trong, tôi giả bộ rên lên và lùi người về sau cho tới khi dựa lưng hẳn vào tường. Khoảng cách tôi di chuyển khá xa và cả ba người kia đồng loạt nhỏm người lên định phản ửng, Nhưng thấy tôi vẫn tiếp tục hôn Jimmy, bọn họ ngồi xuống.
Em là hạnh phúc đời anh – Truyện 18+
Sáng ngày mai là tôi đám cưới. Thế mà giờ này, tôi buộc phải rong ruổi trên đường cao tốc để kịp chuyến giao hàng cuối cùng. Dù gì tôi cũng không đủ giàu sang và việc cố gắng thêm một chút có thể lo lắng cho cuộc sống của tôi và Mariah sau này.
Tôi là Dumas. Năm nay tôi 21 tuổi. Tôi vốn là một đứa trẻ mồ cha. Mẹ tôi cực khổ nuôi tôi và hai người chị nữa lớn lên trong muôn vàn khó khăn cực nhọc. Tôi chưa hoàn tất chương trình học trung học thì buộc phải nghỉ vì mẹ tôi qua đời. Ba chị em tôi phải vất vả làm việc. Đôi khi tôi mơ ước được đổi đời để thoát khỏi cuộc sống bế tắt như thế này. Năm 19 tuổi, tôi có thử đi làm diễn viên. Gương mặt và ngoại hình tôi đủ tiêu chuẩn, nhưng rồi, khi đóng vài phim hạng bét, tôi nhận ra ánh hào quang đó chẳng bao giờ đến được với tôi. Tôi là một chàng trai của đồng quê và ánh đèn sân khấu không là chỗ của tôi. Tôi học lái xe tải trong 3 tháng, vay mượn lung tung để tậu được một chiếc và rồi, kể từ đó tôi rong ruổi trên mọi ngả đường.
Truyện 18+ Em là hạnh phúc đời anh
Tôi quen Mariah tại một vùng đồi núi xa xôi. Ở chỗ chính xác nào tôi cũng không còn nhớ rõ. Nhưng rồi sau đó tôi gặp lại nàng tại chỗ tôi đang sống. Có cùng tuổi thơ cơ cực nên chúng tôi nhanh chóng yêu nhau và hiểu nhau. Nàng đưa mẹ nàng đến sống cùng chúng tôi. Hai chúng tôi không định tổ chức lễ cưới nhưng rồi mẹ nàng sắp qua đời vì lao phổi nặng. Nguyện vọng cuối cùng của bà là muốn thấy con gái mình mặc chiếc áo trắng muốt bước vào cổng nhà thờ.
Lễ cưới của chúng tôi được sắp đặt một cách cập rập khi bác sĩ cho biết bà chẳng còn sống bao lâu. Mariah không giống bất cứ cô dâu nào khác. Trên khuôn mặt mệt mỏi tiều tuỵ của nàng, tôi đọc được sự đau đớn khôn cùng. Lúc nhìn nàng khóc khi mặc bộ áo cưới màu trắng tồi tàn, tôi nhủ thầm trong bụng rằng tôi phải làm cho nàng hạnh phúc.
Cuối cùng tôi cũng gần về đến nhà. Nhưng tốt nhất tôi ghé ngang qua bệnh viện trước. Có một vài món đồ tôi mua được cho ngày cưới với giá rẻ và tôi nghĩ Mariah sẽ hài lòng với chúng.
Cả hai người chị tôi và một số bạn bè thân thuộc cũng có ở đó. Tôi nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Mariah gục đầu vào vai tôi khóc nức nở. Như vậy là lễ cưới không thể tổ chức vào ngày mai.
Đám tang được tổ chức khá long trọng. Số tiền chúng tôi định dùng vào việc cưới xin giờ để an táng cho người thiên cổ. Mariah gục ngã sau buổi tang lễ và nàng nằm bẹp dí trên giường suốt gần hai tuần liền. Tôi hận mình không có nhiều tiền để lo lắng cho nàng.
Sai lầm lớn nhất của tôi lúc đó là không cưới nàng ngay. Khi bình phục, Mariah nói với tôi nàng không muốn sống nghèo khó như vậy nữa. Nàng muốn thật giàu sang. Nàng nói nàng muốn, nếu có chết vì bệnh thì cũng là chết vì bệnh không thể chữa được chứ không phải vì không có đủ tiền để chữa bệnh. Nàng bỏ tôi đi trong một buổi sáng mùa thu đầy nắng và từng đàn chim trên trời cao bay đi tìm phương nam ấm áp. Một tháng sau, cô bạn thân của nàng báo cho tôi biết Mariah làm đám cưới với một ông chủ tiệm ăn giàu có ở thủ đô.
Nỗi đau trong tim tôi lớn đến nổi tôi không tự chủ được bản thân mình. Không ít lần, tôi định đâm xe mình xuống vực chết cho rồi. Cuối cùng, tôi quyết định lập nghiệp ở một vùng khác. Hai người chị tôi đều lập gia đình và tôi ở lại chỉ là vướng bận cho họ.
Ngày mai là ngày kỷ niệm hôn lễ lần đầu của tôi và Mariah, nếu chúng tôi cưới nhau hồi ấy. Tôi chọn chuyến hàng dài nhất để tôi có thể quên đi nỗi đau đớn vô cùng đó. Từ lúc bỏ nhà đi đến giờ, tôi kiếm được kha khá tiền, nhưng tôi muốn có nhiều hơn nữa, và một lúc nào đó, tôi sẽ trả thù.
Tôi dừng ở một quán ăn đêm xa lạ bên vệ đường. Tôi mệt cực kì, lại thêm đói khát. Tôi muốn một món súp nóng, vài mẫu bánh mì và một vại bia to để quên sầu.
Quán ăn thật kì lạ. Toàn là đàn ông, không khí cũng khác thường và tôi cảm thấy hơi ngột ngạt. Khi tôi đẩy cửa bước vào, đầu tôi đụng ngay cái bảng đèn thấp lè tè. Tôi la lên đau đớn và ngay lập tức mọi người nhìn tôi. Tôi khá quê và vội lủi đi kiếm một cái bàn trống thật lẹ. Tuy nhiên, tôi vẫn còn nghe được vài gã đàn ông thì thào bàn tán về ngoại hình đẹp đẽ của tôi.
Mọi việc càng kì quái hơn, khi cứ hết người này đến người khác quay lại nhìn tôi. Cặp mắt soi mói của họ khiến tôi bối rối đến nỗi tôi chực đã đi ra ngoài, nếu anh chàng bồi – với vẻ mặt thẹn thùng – không kịp bưng đồ ăn đến cho tôi.
Lúc ngước lên lấy chai tương, tôi đọc được dòng chữ treo trên cái bảng tôi đụng vào đầu khi nãy. Tôi giật mình. “Nơi dành cho những cuộc gặp gỡ của Gay”. Thôi chết rồi. Vậy là xung quanh chỗ này toàn là gay. Hèn chi họ nhìn tôi soi mói đến vậy. Tôi cúi mặt xuống ngấu nghiến ăn thật nhanh món súp để thoát ra ngoài càng sớm càng tốt.
Lúc đó có một anh chàng bước vào trong quán. Khá trẻ và đẹp trai, anh ta ngay lập tức được mọi người chào hỏi chọc ghẹo. Chàng trai bắt mắt đến nỗi tôi cũng phải nhìn một chút. Tôi nghe có vài người nói: “Đi với anh tối nay nha” và nghe tiếng cười khanh khách đáp lễ của chàng trai ấy. Anh ta đi về hướng tôi, ra vẻ không chú ý cho lắm, vượt qua khỏi bàn của tôi khoảng nửa mét, nhưng rồi, quay trở lại ngay lập tức.
– Xin chào, ở đây hết chỗ rồi, tôi ngồi cùng được không ạ?
Tôi nhìn chàng trai có vẻ ngập ngừng.
– Ồ nếu anh thấy ngại thì thôi vậy.
– Không sao đâu, tự nhiên đi. Tôi đáp lễ một cách thân thiện. Tôi không thể làm gì khác. Một cách tự nhiên, con người luôn muốn làm bạn với những người đẹp đẽ, dù họ có là hạng người thế nào đi nữa.
– Món đó ít thế anh không đủ no đâu. Anh phục vụ ơi, cho chúng tôi hai phần bánh nhân cà rốt.
– Tôi không ăn nữa đâu…
– Đừng ngại mà, tôi khao. Anh lần đầu tiên đến quán này à? Tôi chưa thấy anh bao giờ
– Ừ. Tôi là Dumas. Tôi làm tài xế xe tải. Tôi có chuyến chở hàng rất dài và tôi buộc phải nghỉ ngơi tiếp sức. Tôi chọn quán này mà không biết là…
– Phải, quán này dành cho Gay.
– Cậu cũng…
– Chào anh, xin giúp đỡ – chàng trai đưa tôi một cái danh thiếp. Tôi đọc được cái tên Mark Adams. Nghề nghiệp anh chàng là “Đáp ứng nhu cầu bức thiết của bạn, thứ ba và thứ sáu”.
– Vậy là cậu làm…
– Vâng, tôi đi khách đó. Tôi năm nay 20 tuổi. Làm nghề này được gần 1 năm nay rồi. Cả vùng này có nhiều người giống tôi lắm. Nhưng có thể nói, tôi là nổi tiếng nhất – Mark nói có vẻ tự hào. Tôi thấy tởm nhưng không hiểu sao vẫn thích nói chuyện với cậu ta.
– Với ai cậu cũng đi à?
– Tất nhiên là không. Tôi đang là người số một của quán ăn này. Mọi người đến đây là để chọn một bạn tình. Nhưng vào khoảng 12 giờ đêm, các vũ nam sẽ xuất hiện. Anh có thể chọn một người anh thích. Nhưng nếu muốn tôi thì khá khó.
– Làm nghề này mà cậu cũng có lựa chọn à?
– Tôi chỉ đi khách hai ngày trong tuần, thứ ba và thứ sáu. Những ngày khác miễn bàn. Những người đi với tôi phải có nhiều tiền và phải coi được một chút.
– Cậu có giá dữ ha!!!
– Tôi không đùa đâu. Nếu anh thấy thích tôi thì anh hãy chọn tôi đêm nay.