VN88 VN88

Em là hạnh phúc đời anh – Truyện 18+

Mark – với khuôn mặt bầm tím hết sức bực tức, ngồi xuống cái bàn và nốc vào mồm một chai bia mà anh chàng mới kêu sau khi tôi đi khỏi. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, và ngay khi Mark buông chai bia xuống bàn, tôi chộp lấy nó và uống cạn. Mark nhìn tôi, hình như lấm bầm “Vô duyên”. Cậu ta vẫn còn bực tức chuyện tôi đánh cậu ta khi nãy.

– Nói cho anh biết đi, nếu không phải là em thì ai phá xe anh?
– Tôi biết người đó là ai. Chờ xem, khoảng chút sau sẽ có một nhóm người đến chỗ này và bảo là bảo vệ ở đây. Sau đó họ mời anh ra xem xét tình hình chiếc xe.
– Vậy à? Sao em biết? Thế họ có đủ khả năng tìm ra thủ phạm quậy phá không?
– Sau khi đưa anh ra tới nơi và xem tình hình chiếc xe, họ sẽ dẫn anh đến một chỗ gần đây, mà họ giới thiệu là văn phòng để anh làm tường trình.
– Nghe thấy bất thường sao sao đó. Mà sao em rành vậy?
– Khi vào trong văn phòng, họ sẽ khoá trái cửa. Sau đó, anh sẽ có một bữa ra trò.
– Ý em là…
– Hãm hiếp đó. Em nói đến hãm hiếp đó. Anh sẽ bị bọn chúng hãm hiếp. Em…
– Em hù anh à? Những người bảo vệ mà làm chuyện đó sao?
– Anh không tin cũng được, coi như em vừa kể chuyện phim vậy. Nhưng có một điều em muốn anh chắc chắn. Em không có phá gì xe anh. Được chưa. Với lại, anh cần đề phòng. Vùng này không yên ả như bề ngoài của nó đâu.
– Thật không? Tôi nhìn Mark dò xét. Đến tận bây giờ tôi vẫn tin rằng Mark chính là người phá xe tôi và cậu ta đang tìm cách lấp liếm.

Và lúc đó, hệt như lời Mark vừa báo, một nhóm 4 người đàn ông, trẻ có, trên 30 cũng có, tiến lại chỗ bàn của tôi.
– Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện riêng với ngưòi bị phá xe khi nãy. Ê gà mái – người đang nói ám chỉ Mark một cách không thân thiện – để chúng tôi nói chuyện riêng được chứ?

Mark đứng dậy, hết nhìn tôi rồi nhìn những người mới vào, một cách kì lạ. Sau đó cậu bước ra ngoài. Chờ Mark đi xong, một người có vẻ lớn tuổi nhất và xếp sòng ở đó, ngồi xuống bàn trong khi những người khác vẫn còn đứng.

– Tôi nghe rằng xe tải của cậu bị phá à? Chúng tôi là đội bảo vệ chỗ này. Tôi mong cậu hợp tác để chúng tôi tìm ra thủ phạm quấy phá, nhằm bảo vệ an ninh cho tốt.
– Vâng, tôi cũng muốn tìm ra thủ phạm.
– Cậu khám phá ra xe cậu bị phá khi nào?
– Lúc nãy, khoảng 22 giờ 45, sau khi tôi ăn xong. Tôi đi ra ngoài và phát hiện ra hai bánh trước xẹp lép
– Cậu chắc là có người phá chứ không phải do xe hư chứ?
– Tôi kiểm tra rồi. Xe có dấu đâm ngang. Nếu bị cán đinh gì thì phải bị từ dưới lên. Lỗ đâm xuyên từ bên này qua bên kia và khá bự.
– Cả hai bánh đều trong tình trạng như vậy à?
– Vâng, cả hai bánh.
– Okay. Tôi nghĩ chúng ta cùng ra hiện trường xem xét đi

Tôi đứng dậy và lẽo đẽo theo sau bọn họ. Mấy người trong quán nhìn chúng tôi xếp hàng dài đi ra, có vài tiếng xì xào khó hiểu nhưng tôi tự trấn an mình mọi việc sẽ tốt.

– Ngay vỏ bánh cũng bị lủng. Đúng là có người phá rối rồi.
– Gần đây có chỗ nào bán các mặt hàng thay thế không?
– Cách đây khoảng 45 Km. Nhưng giờ này thì làm sao còn chỗ nào bán được. Khuya thế này rồi.
– Kẹt quá đi mất. Tôi định đi ngay đêm nay.
– Tôi nghĩ anh nên ở lại đây – một chàng trai, có vẻ nhỏ tuổi nhất, nói với tôi. Có nhiều thứ ở đây lắm và đêm dài sẽ chóng qua.

Một cậu tóc vàng hích vai cậu bé ấy, ra hiệu cho cậu bé im lặng. Anh chàng lớn tuổi nhất, sau khi ra vẻ chăm chú xem xét bánh xe, rồi đứng lên nói.

– Tình hình như vậy, tôi nghĩ anh nên làm tường trình. Văn phòng chúng tôi cách quán ăn chừng 150 mét. Chúng ta cùng qua đó đi.

Sự việc đến tận giờ giống y như những gì Mark đã báo. Tôi không thể không cảnh giác. Nhưng đến nước này tôi không thể không theo họ. Lúc đi ngang qua xe mình, tôi thò tay lấy một cây sắt dài vừa phải và nhét vào dưới lớp áo của mình.

Họ đưa tôi vào một ngôi nhà nhỏ mà tôi đoán có hai phòng. Phòng ngoài có một cái bàn nhỏ, vài cái ghế. Trên tường treo một vài tấm bằng khen. Không có máy điều hoà mà chỉ có một cây quạt trần. phía cuối góc phòng là một cánh cửa dẫn qua phòng khác.

– Mời cậu ngồi, Đây là giấy viết, cậu viết lại tuần tự những điều diễn ra từ khi cậu đến đây đến bây giờ đi.

Tôi viết được vài chữ thì nghe tiếng khoá cửa. Tôi vừa quay đầu lại thì một sợi dây thừng cứng và chắc tròng quanh người tôi một cách nhanh chóng. Sợi dây vòng qua thêm vài vòng nữa, và trước khi tôi kịp định thần, tôi bị dính chặc vào cái ghế sắt đang ngồi.

– Các anh làm gì vậy?

VN88

Viết một bình luận