Tôi nhìn đồng hồ, Hôm nay là thứ ba.
– Xin lỗi, tôi không có hứng. Tôi không phải gay. Với lại nếu muốn tôi cũng không có nhiều tiền. Tôi nghèo lắm.
– Có hề gì!!! Chỉ cần anh muốn thôi. Nói thật với anh, tôi lần đầu thấy người như anh. Vẻ hoang dã, đẹp đẽ pha trộn của anh làm tôi rất thích thú. Thân hình cường lực của anh cũng làm tôi quan tâm. Anh đẹp lắm, lâu lắm rồi tôi chưa bao giờ gặp một người đẹp như anh. – rồi Mark nháy mắt với tôi – ít nhất là tận lần soi gương cuối cùng của tôi.
Tôi phì cười, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm chỉnh của mình.
– Tôi xứng với anh chứ? Thật lạ là, sau khi trò chuyện với anh, tôi thích anh lắm. Trước giờ tôi quen với việc người ta khao khát tôi. Chưa bao giờ có chuyên tôi khao khát làm tình cùng một người khác. Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
– Cám ơn đã xem trọng tôi. Nhưng tôi tính sẽ đi ngay bây giờ.
– Tiếc nhỉ. Tức là anh chê tôi rồi.
– Tôi không có ý đó đâu. Thiệt ra thì là đàn ông ai cũng muốn thứ một lần. Nhưng tôi bận lắm. Tôi phải đi kiếm tiền. Với lại tôi còn phải canh xe tôi. Cậu khá lắm, tôi nói thật, nếu sau này tôi có ý định thử tôi sẽ tìm cậu. Và tôi phải để dành tiền
– Đừng đùa mà – Mark cười khanh khách, nhe hàm răng trắng đều ra. Rồi cậu ta nhướng lông mày lên nhìn tôi là lạ – Anh khó khăn trong cuộc sống lắm à?
– Có gì không?
– À….
Vừa lúc đó người phục vụ báo Mark có điện thoại. Anh ta lịch sự xin lỗi tôi rồi đi nói chuyện. Tôi xắn cái bánh cà rốt vừa được mang tới, đưa lên miệng và thấy nó cũng tuyệt. Một chỗ lạ, một người lạ, không khí cũng lạ khiến tôi bớt căn thẳng.
Mark trở lại bàn ăn khi tôi đã ăn được nửa cái bánh. Cậu ta lại cười lần nữa nhưng rồi thôi và cúi mặt xuống chăm chú ăn bánh của mình. Tôi ăn xong phần của mình thì đứng dậy.
– Xin phép, tôi đi bây giờ. Chào cậu. Cám ơn.
Mark gật đầu chào, đôi mắt màu xanh nhìn tôi đầy nuối tiếc.
Tôi đi ra đến chỗ để xe và rồi phát hiện vài điểm lạ kì. Hai cái lốp bánh trước đều bị xẹp lép một cách bất thường. Tôi chỉ đem đồ phòng hờ cho một bánh. Như vậy là việc định đi suốt đêm nay của tôi coi như phá sản. Tôi cúi mặt sát hai bánh xe và xem xét kĩ lưỡng. Dường như có ai đó đã phá xe tôi.
Tôi nhớ đến ánh mắt của Mark. Tôi nhớ đến chuyện, trong lúc đang gọi điện thoại, Mark có hỏi người phục vụ một thứ gì đó về tôi vì tôi thấy anh phục vụ nhìn tôi. Bây giờ tôi đã biết Mark hỏi gì.
Chắc chắn, Mark đã nhờ người trong điện thoại, hoặc anh phục vụ đi phá xe của tôi. Tôi gần như phát khùng vì bực mình và tức giận. Cậu ta làm những điều tệ hại với tôi trong một ngày vốn tôi muốn quên đi nhiều nhất trong năm.
Giữ nét mặt cau có và hầm hầm, tôi bước vào trong quán. Mark vẫn ngồi ở cái bàn đó, có vẻ chờ đợi.
– Có chuyện gì mà sao anh trở lại vậy? Để quên đồ à?
– Cậu biết rõ mà còn hỏi à. -Tôi đập bàn một cái rầm. Mọi người quay đầu lại nhìn chúng tôi.
– Bình tĩnh nào, có chuyện gì thì cũng phải lịch sự chứ – Mark nắm lấy bàn tay phải của tôi – Ngồi xuống đây rồi nói chuyện.
– Đồ biến thái – Tôi gần như hét lên vì bực tức, giật tay mình ra khỏi tay Mark và đấm cho cậu ta một quả ngay vào giữ mặt.
Có chúa chứng giám, tôi chưa bao giờ đánh một người nào. Chính vì vậy, dù không cố ý, tôi chắc rằng mình làm Mark đau đớn vô cùng. Một cách nhanh chóng, gò má Mark sưng vù lên và tôi biết một chút nữa thôi thì nó sẽ bầm tím lại.
Mark đứng chồm lên ngay lập tức, cậu ta chộp lấy cổ áo tôi, ghì chặc nó và nhìn tôi căm thù.
– Khốn khiếp. Anh đã biết gì chưa mà đánh tôi hả. Tôi chỉ có khuôn mặt để đi kiếm tiền. Vậy mà anh làm những chuyện tồi tệ này với tôi à? Tôi làm gì đến nỗi chúng ta vừa quen nhau mà anh phải đánh tôi hả.
– Cậu bỏ tay ra. Xe tải của tôi. Có người phá hai bánh xe trước nhằm ngăn không cho tôi đi khỏi đây đêm nay. Tôi cá người đó chính là cậu.
– Đồ khùng. Thiếu gì cách giữ anh lại mà phải phá xe anh chứ. Đồ ngốc, tôi cần gì làm vậy. Anh có giá lắm sao? Anh làm tôi phát tởm. Kiêu căng hợm hĩnh. Anh tưởng với cái khuôn mặt đẹp trai và thân hình hoàn hảo của anh, anh có thể khiến tôi chơi anh à. Anh nghĩ việc tôi trò chuyện và tỏ ý muốn ngủ với anh là anh tuyệt vời lắm à. ĐỒ KHÙNG.
– Không cần HÉT NHƯ VẬY – tôi cũng gào lên khi nghe Mark gào vào mặt tôi. Không phải cậu thì ai làm hả.
– Tôi không có rảnh làm mấy chuyện đó. Anh là cái thá gì mà tôi phải phá xe anh. Tôi phá xe anh để làm gì? Đồ ngu.