VN88 VN88

Em út lượm – Truyện 18+

Bước vào cửa nhà thương, Mận chỉ cái ghế đá ở góc sân bệnh viện nói tôi chờ một lát. Ngồi khá lâu mới thấy Mận trở ra, nó ngồi xuống gần tôi và nói : – Má còn thức, má cằn nhằn quá trời, bà nói bà bệnh mà cứ bỏ đi hoài… – Bác ngủ chưa? – Mẹ mới ngủ đó, chắc em ngồi với anh một chút rồi vô không thôi mẹ thức dậy không thấy em bà la chết. Chỗ tụi tôi ngồi là góc tối nhất trong sân, lợi dụng bóng tối tôi luồn tay vào trong áo mò vú xoa nắn tơi bời khiến Mận muốn ngắc ngư, được đà tôi đưa tay vào trong quần móc lồn đã đời một hồi nữa… Sau một hồi xoa nắn khều móc, hai đứa tôi người đứa nào đứa nấy như muốn mọc gai chỉ muốn đè nhau đại xuống đó mà đụ thôi nhưng nhìn quanh thấy trống trải quá nên đành phải ráng nhịn. Xoa nắn thêm một hồi nữa tôi chịu hết nổi bèn kéo Mận đứng dậy đi vào trong bệnh viện, hy vọng tìm được một chỗ kín kín để xả những ẩn ức trong lòng. Đi một hồi mà chẳng thấy chỗ nào tạm được, tôi đã bắt đầu thất vọng thì thấy một phòng cuối hành lang cánh cửa phòng đóng không chặt. Để Mận đứng đó tôi bước tới hé cửa nhìn vào trong thì thấy phòng tối thui chẳng có bóng người. Khi biết chắc không có ai, tôi trở ra kéo tay Mận vào. Mận có vẻ hơi sợ nói nhỏ : – Thôi đi anh ơi em sợ quá à… lỡ có ai vô thì chết… thôi đi anh ơi… Vừa nói nó vừa kéo tôi trở lại, nhưng gặp sự cương quyết mãnh liệt của tôi nó đành phải bước vào theo. Lựa một góc phòng tôi kéo Mận ngồi xuống, hai đứa dựa lưng vào vách để chờ cho mắt quen với bóng tối. Ngồi khoảng ba bốn phút tôi bắt đầu đưa tay mò ngực Mận và tuột quần tuột áo nó ra sờ mó, hun, liếm… Mận hứng lên, nó hưởng ứng nồng nhiệt không kém… hai đứa tôi chẳng biết gì xung quanh nữa, cứ leo lên tụt xuống, đứa quỳ đứa bò đủ kiểu… Đang tới lúc đỉnh điểm, tôi sắp sửa bắn khí vô lồn Mận thì cánh cửa phòng xịch mở, và ánh đèn pin sáng giới soi thẳng vào hai thân thể trần truồng đang trong tư thế đụ kiểu chó… hai đứa tôi vội buông nhau ra hai tay ôm lấy đầu gối ngước nhìn về phía ánh đèn. Đó là một gã cao lớn, hắn gằn từng tiếng : – Chết tụi bây rồi… dám đem nhau vô đây mà làm bậy… đêm nay tao lấy hết quần áo, nhốt tụt bây ở đây, mai giao cho cảnh sát quận xử. Nghe giao cho cảnh sát tôi sợ quá, trong khi con Mận thì khóc hu hu, nó níu lấy tôi mà rên rỉ : – Lượm ơi! Giờ làm sao đây… chết em rồi anh ơi… má mà biết chắc bả giết em anh ơi! ! ! Thấy tụi tôi khiếp sợ, tên kia bước lại gần hơn lấy chân đá quần áo tụi tôi ra xa khỏi chỗ tụi tôi rồi hất hàm về phía Mận nói : – Con nhỏ kia đứng dậy, lại gần đây tao coi mày bao lớn mà quá trời vậy… Thấy Mận chưa đứng dậy, mắt cứ nhìn hắn chăm chăm, hắn trợn mắt quát lớn : – Đứng dậy mày, sao tao nói mày không nghe hả… Mận giật bắn người lên, vội vàng đứng lên, hai tay che lấy ngực từ từ đi lại phía hắn… Gã nhìn Mận từ trên xuống dưới một cách thèm thuồng rồi nói : – Để tao đi lấy dây trói tụi bay lại dẫn ra giao cho đồn cảnh sát, để ở đây lỡ tụi bây trốn thì tức lắm. Con Mận nghe như vậy thì khóc hu hu, nó cúi xuống lạy gã như tế sao… Mặc cho Mận khóc lóc, tôi năn nỉ, gã vẫn mặt lạnh tanh không nói lời nào. Một lúc sau hắn ôm lấy đống quần áo của tụi tôi đi ra khóa cửa phòng lại. Mận sợ quá, nó níu vai tôi mà lay lay hoài, vừa khóc vừa nói : – Giờ sao đây Lượm… làm sao đây anh… chết mất anh ơi… tại anh hết trơn đó… Tôi như người chết rồi, lòng rối bời chẳng biết tính sao, mặt cứ nghệt ra trước sự việc quá đổi bất ngờ này. Đang lúng túng chẳng biết tính sao thì nghe tiếng lách cách mở cửa rồi tên đó ló đầu vào ra lệnh : – Thằng kia mày ra đây, tao đem mày sang phòng bên kia nhốt riêng, không cho tụi bây ở chung đêm nay được. Tôi ngần ngừ không muốn đi, gã nạt lớn : – Ra lẹ lên mày không thôi tao vô cột đầu bây giờ… Tôi sợ quá không biết tính sao nữa nên riu ríu đi ra khỏi phòng, Mận sợ quá càng khóc lớn… Ra ngoài gã dẫn tôi đi một đoạn thì đưa quần áo cho tôi và nói : – Thôi tao tha cho mày đó, về đi, ngày mai tao tha cho con kia… Đi về liền nghe mậy, sớ rớ ở đây tao còng đầu à… Tôi như trên trời rớt xuống, mừng quá, cám ơn gã rối rít rồi vụt chạy ra khỏi cửa bệnh viện. Chạy được một quãng khá xa tôi bỗng thấy tội nghiệp cho con Mận quá và tự nhiên tôi muốn quay trở lại kiếm cách giải vây cho Mận rồi tới đâu thì tới. Ý nghĩ vừa loé lên trong đầu là tôi thực hiện ngay, vài phút sau là tôi đã có mặt ở nhà thương. Thật nhẹ nhàng tôi lần theo hành lang đi về phía phòng, ghé mắt qua lỗ khóa nhìn vào trong. Ban đầu mắt tôi chưa nhìn thấy gì cả chỉ nghe tiếng lao xao mà thôi rồi dần dần nhìn thất rõ hơn và cũng nghe rõ hơn. Tôi thấy gã kia đang ở trên người Mận mà nắc lên nắc xuống thật mạnh trong khi Mận nằm ở dưới quằn quại, hai tay bấu chặt lấy lưng gã mà rên xiết dữ dội. Nắc một hồi tự nhiên tôi thấy gã bỗng ngưng lại và bồng con nhỏ lên bàn rồi hắn đứng dưới háng Mận đẩy mạnh con cặc vào lồn con nhỏ mà nắc, nắc một hồi cái bàn rung rinh muốn gãy, gã bèn ẵm luôn con Mận lên mà nắc thật dữ dội làm con nhỏ rên lên từng hồi, tóc tai rũ rượi. Gã nắc thật nhanh, thật mạnh thêm một hồi rồi lảo đảo buông con nhỏ xuống. Con Mận lúc đó người rũ rượi, mắt nhắm ngồi dựa mình vào tường… Mục kích tới đó tôi chịu hết nổi nữa, bỏ về. Trên đường về tôi vừa buồn vừa giận, tại sao Mận lại có thể say mê thích thú với tên đó như vậy… Sau đêm chứng kiến cảnh Mận rên xiết sướng khoái dưới bụng tên gác cửa nhà thương, tôi buồn và suy nghĩ mãi không hiểu tại sao Mận có thể chỉ sau vài chục phút mà đổi sự sợ hãi sang sự khoái lạc… cho tới khi chị Tân Huê nhắn gọi qua nhà chị, tôi mới tạm quên đi.

VN88

Viết một bình luận