VN88 VN88

Em út lượm – Truyện 18+

Sau đêm coi chiếu bóng đó, con Mận tránh mặt tôi luôn. Tôi sang nhà nó kiếm năm lần bảy lượt mà không cách gì gặp được. Trong bụng tôi lúc đó nửa lo nửa buồn, lo không biết con nhỏ có méc cha mẹ không, buồn là nghĩ rằng con Mận không còn có cảm tình với tôi nữa, nếu nó không nhìn mặt tôi nữa thì tiếc biết mấy. Qua tới ngày thứ mười, khi tôi hoàn toàn thất vọng thì thằng em trai Mận kiếm tôi đưa tờ giấy với dòng chữ của Mận : “Anh Lượm ơi, tối nay ra sân đình Mận có chuyện muốn nói với anh”. Chỉ có mấy chữ thế thôi mà tôi sướng rên lên, tâm hồn tôi lâng lâng như người say rượu. Trời vừa nhá nhem tối là tôi đã có mặt ở sân đình, ngồi dưới gốc bàng mắt hướng về con đường từ nhà Mận tới. Trời đã tối hẳn mà vẫn chưa thấy Mận xuất hiện, trong lòng tôi nóng như hơ… chắc Mận phá mình rồi… chắc mấy thằng em Mận giả thư Mận để chọc quê mình… chắc nó gài mình ra đây để đánh mình… Đang tới lúc chán nản nhất thì Mận xuất hiện, tim tôi đập loạn xạ… vẫn chiếc áo bà ba, cái quần mỹ a. Mận xuất hiện thật tươi mát trước mắt tôi, tôi sung sướng nắm lấy tay Mận hỏi như không kịp thở : – Sao mấy bữa rày đi đâu mà không cho anh gặp? Nhớ muốn chết đi được… Mận nép đầu vào người tôi giọng nhõng nhẽo nói qua hơi thở : – Ghét Lượm quá à… anh làm em sợ muốn chết, đâu dám gặp anh nữa… Tôi đưa tay vuốt tóc Mận dỗ dành : – Tại anh yêu Mận mà… thôi anh không dám nữa đâu… Thấy Mận êm re có vẻ chấp nhận những lời năn nỉ của tôi, tôi tiếp : – Mận còn đau không… thấy trong người bây giờ ra sao? Nó mắc cở trước câu hỏi có vẻ quá vào đề của tôi Mận ậm ừ một lát rồi mới nói… giọng thật nhõng nhẽo : – Đau thấy bà, rát muốn chết, tới hôm nay mới bớt… mà sao bây giờ nó ngứa quá chừng đi… bắt đền Lượm đó. Nói dứt câu Mận đưa tay ngắt thật mạnh vào bắp vế non tôi khiến tôi nhảy nhỏm, Mận cười hăng hắc trước cử chỉ như con nít của tôi. Thấy có vẻ êm rồi, tôi bèn đưa tay luồn vào trong áo Mận mà xoa nắn nựng nịu hai cái vú căng tròn. Hồi đầu Mận còn rùn người lại như tỏ ý không chịu nhưng rồi chỉ vài giây sau là lặng yên, từ từ xoay người lại dựa lưng vào ngực tôi để mặc tình cho đôi tay của tôi tung hoành từ trên xuống dưới. Khi bàn tay tôi rà xuống tới mép lồn của Mận thì đã thấy ướt nhẹp từ hồi nào, tôi dùng ngón tay khều nhẹ vào mồng đốc rồi đè nhẹ lên đó miết lui miết tới, Mận chịu hết nổi nó ngồi xụm xuống thở hổn hển nói như van xin : – Thôi đi Lượm… thôi đi Lượm… em sợ… em sợ… Tôi như con cọp trước miếng mồi ngon nào chịu buông tha cũng vội ngồi xuống ôm chặt lấy Mận mà hôn lên cổ lên mắt mũi nó tơi bời. Thấy Mận có vẻ chịu hơi rồi không đòi về nữa tôi kề miệng vào lỗ tai Mận mà hôn hai trái tai nó rồi nói nhỏ : Bữa nay Lượm không làm Mận đau nữa đâu… mình đi ra chòi vịt đi… Lượm sẽ bú thôi chứ không làm mạnh như hôm trước đâu… Nói dứt câu không đợi Mận trả lời tôi dìu Mận đứng dậy đưa Mận ra phía chòi vịt hôm trước. Có chuẩn bị hơn lần trước, tôi có thủ theo một tấm vải dầu nên khi hai đứa chui vào trong chòi là tôi vội trải ra và kéo Mận ngồi xuống. Không vội vã lật đật như kỳ trước tôi từ từ ôm Mận vào lòng rồi nhẹ nhàng đưa tay mở nút cởi áo nó ra và cúi xuống hôn, liếm, cắn, nhằn thật say mê. Thấy con nhỏ đã nóng lên rồi, tôi luồn hai tay tuột quần nó và cúi xuống liếm thật nồng nàn lên khe, lên mu lồn với những mớ lông tơ, rồi rà lưỡi tận sâu trong lồn mà ngoáy ngoáy liên hồi làm con nhỏ như muốn điên lên, tay chân quờ quạng nắm níu tùm lum. Tới lúc đó tôi cũng chịu hết nổi nên vội tụt quần xuống và nhẹ nhẹ banh rộng hai chân Mận ra rồi từ từ đẩy con cu của mình vào cái lồn ướt nhẹp nước nhờn mà cà nhắp cà nhắp. Thấy Mận không có phản ứng gì tôi tiếp tục đẩy cu mình vào sâu hơn nữa thì Mận rên đau nhưng không thụt đít lại, được thể tôi nhấn hết cặc mình vào thật lút cán và nhẹ nhàng, tôi nhấp lên nhấp xuống nhịp độ tăng lên dần dần… tôi nắc tới đâu Mận rên tới đó, hai tay Mận ôm cứng lấy lưng tôi, những móng tay nhọn làm lưng tôi rát rạt. Tới đây như đã hứng tình quá độ tôi không còn kềm được nữa mà nắc lia lịa đến nỗi Mận xỉu lên xỉu xuống tôi mới ào ào xuất tinh tràn ngập trong người Mận. Hai đứa tôi ngắc ngư không còn biết gì nữa lăn quay ra ngủ một hồi lâu mới thức dậy mà mặc quần áo ra về. Quả tình lần này tôi đã thật sự sung sướng, sau nầy mỗi lần nghĩ về Mận tôi đều nghĩ tới cái chòi chơ vơ giữa ruộng và đêm hôm đó. Mận cũng vậy, sau đêm hôm đó nó như không còn biết gì nữa cứ đi kiếm tôi hoài và cái chòi lại thêm nhiều đêm sóng gió bão bùngÚt Lượm – Phần năm

VN88

Viết một bình luận