Tự dưng tôi thấy cái khúc côn trong quần dựng xỉa ra nhột nhạt nên phải vờ quay đi và đạp nhàu nhàu hai chưn để người khuỳnh xuống. Chị bỡn cợt hỏi : chứ cậu mày làm gì mà nhảy choi choi lên thế. Tôi nói chống chế : em bị kiến cắn và tôi giãy ạch đụi mau hơn.Chị chúm chím cười : khi không mà kiến ở đâu rơi đúng ngay chỗ cậu đứng, chắc là nó thấy chưn cậu dính chất đường. Tôi quê òm, thì chị lại tà tà nói : mà cậu còn dấu cái gì tôi xem nó chọc chọc tầm bậy thế. Tôi đỏ nhừ cả mặt, lí nhí nói : tại chị quạt hăng quá nên em muốn xụm.Dù đang mệt bở hơi tai, chị cũng cười ngả cười nghiêng. Chị nói chăm bẳm : thà là cậu thành thực như thế hóa hay, chứ dấu quanh dấu quẩn thì cũng không che kín đươc. Kế tiếp, chị từ tốn lần tay mở từng hạt nút áo ra làm tôi càng chết điếng. Có vẻ chị muốn trêu tôi nên mỗi hạt nút chị làm lâu lắc, miệng còn lẩm bẩm : mắc chứng gì mà nó kẹt cứng vậy hè.Tôi hồi hộp tưởng nín thở luôn. Vạt áo dần dần mở ra, cả khoảng ngực chị lộ dần, trước là vùng da trắng, sau thì cả hai vú đầy, nằng nặng cũng để trĩu ra. Chị nói như nói một mình : cởi thế này cho nó mát, chị em cả có ai đâu mà ké né.Tôi dấm giúi liếc nhìn vú chị. Ôi hai trái vú căng sữa đu đưa như hai trái soài tượng nhẩn nha. Nếu không kềm giữ được, chắc tôi đã thò tay hái béng làm của riêng cho rảnh nợ. Chị tuồng không để ý nên cầm lấy vạt áo phe phẩy, làm hai trái vú xao động nhún nhảy, thấy mà ham. Tôi đùa cục than vào lò đất nung, mặc dù chẳng có viên nào rớt ra ngoài cả. Chị theo dõi, rặt chỉ tủm tỉm cười.Tôi lo nhìn vú chị mà quên khuấy nước cà rốt sôi, đến khi chị phải chạy vội đến khuấy cho khỏi trào thì tôi mới sực tỉnh. Chị đứng gần, tôi càng lúng túng tợn. Tay chị khuấy vòng vòng, hai vú sóng sánh nhún mới kinh. Chị còn giỡn quấy mạnh tay làm hai vú rung tàn bạo.Con cu tôi giựt giựt, nó ngầm xúi tôi ôm đại chị đi. Tôi phân vân đánh lô tô trong đầu, nửa muốn theo nó, nửa lại e ngại. Chị vẫn thản nhiên xán lại cạnh tôi, làm cái mùi thịt da chị nồng bung lên khiến tôi chao đảo. Tôi nói buột miệng một câu khiến chị quay phắt lại : em nhìn vú chị khó chịu quá, chị ơi.Chị trừng nét mặt gay gắt, song thấy tôi co ro cúm rúm lại giãn ra : sao mà hay đăm chiêu vì nó thế. Tôi ấp úng không sao đáp lời được, hai mắt chỉ tròn xoe nhìn không chớp vô hai trái soài tượng lủng lẳng mà thôi. Chả biết có phải vì lối nhìn soi mói của tôi mà ùm ùm cả hai vú chị sữa chảy tuôn ra thành giọt. Chị quẳng vội đôi đũa vào nồi và dùng cả hai tay bụm day cho sữa hết trào ra. Tôi ngẩn ngơ há miệng nhịp theo vòng bàn tay day nơi vú của chị như người đớp bú gió.Chị cũng hơi rùng mình và nhìn tôi đăm đăm. Tôi lại nói một câu lãng xẹt khác : chị để em bú cho sữa ra bớt, chị đỡ nhức. Tôi thấy chị cân nhắc sao đó và tay vẫn day hai vú, nhưng không đằn mạnh như trước, sữa lại ộc ra. Cuối cùng thì chị nói khe khẽ : ừ thì cậu giúp hộ chị.(Hết Phần 8 … Xin mời đón xem tiếp Phần 9) Mặc dù hai chị em nào còn xa lạ gì nhau nữa, tôi đã từng bú và nựng vú chị, thậm chí tương kế tựu kế cũng đã lột hẳn chị ra, vậy mà khi nghe tôi đề nghị để nút cho chị bớt căng cương sữa, chị cũng tỏ ra đắn đo suy nghĩ mãi. Chuyện rành rành ra đó, thằng cu Tý đau bị cấm bú sữa mẹ, hai vú chị nhức nhối và tấy đỏ, nhưng chị vẫn lo lo chi đâu.Tôi gạn hỏi lý do thì chị phân giải : chị sợ mấy giai thành phố lanh lẹ hơn miệt dưới, các cậu rành sáu câu, làm phụ nữ dễ xiêu đổ. Tôi cũng đặt vấn đề với chị : bộ nói vậy mấy anh dưới quê hiền lành lắm sao. Chị giải thích : thanh niên mấy ai hiền, nhưng họ hổng sắc mắc như em.Tôi đánh bạo hỏi tới luôn : thì ai thấy vú đàn bà mà hổng ham, chị đã dám cho ảnh rờ thì cho thêm em cũng đâu có sao. Chị từ tốn nói : họ rờ rờ bóp bóp thôi, chớ ít khi mê mẩn như em, nhứt là tay măn miệng còn bú nút làm con gái nhột và sợ. Tôi cười hì hì : tưởng gì chớ có nhiêu mà chị e dè, tại họ mắc cỡ lúc đầu thôi, chớ quen quen là họ để mần ráo nạo.Chị lại chêm thêm : em biết sao hun, mấy ông nội đi lính vợ con đùm đề rùi chớ, vậy mà tới đóng quân ở đâu là nhơn tình nhơn ngãi cả đống. Lúc đầu mấy cô đâu chịu, mấy ổng tán sao mà dính cứng ngắc, chừng đó sấm nổ cũng hổng buông, xà nẹo bê nhau nhau khắp chỗ.Tôi tọc mạch hỏi chị : nói vậy ảnh yêu chị thì làm đại đại cho xong thui sao ? Chị phân vân suy nghĩ một hồi rồi đáp nhàu : thì cũng màu mè chút đỉnh, nhưng chủ yếu là giải quyết cái khoản đang cương chớ hổng cắc cớ như dân thành phố. Tôi lại tò mò hỏi tới, chị gạt phặng : cậu hỏi nhiều thứ quá đi, ai biết nà.Tuy vậy thấy tôi mặt xị ra thì chị ra giá : chị trả lời cậu một lần nữa thui nha, hỏi nữa là chị tắt. Ảnh hun hít, sờ mó, bóp xe và khi rên rẩm thì xin chị cho, thấy tội nghiệp chị cũng làm đến làm đại, ảnh leo lên bụng một hồi thì nằm thở rổn rảng. Tôi phì cười trêu chọc : nói dzị dễ ẹc mà em tưởng khó khăn, ghê gúm lắm chớ.Chị bẽn lẽn đỏ hây hai má, mấy sợi tóc lòa xòa làm tôi muốn nhói con tim. Tôi lại hạ thấp giọng nài nỉ : bây giờ để em nút cho thông sữa để chị đỡ đau nghen. Chị ấm ứ một chút, còn nói vớt : nhưng mà ké né một chút đừng làm chị nhột.Tôi xăng xái đùn hai vạt áo chị lên khỏi ngực, chị rón rén đè một bên giữ lại : em bú thì cần chi tốc hết hai bên vú. Tôi tủm tỉm cười : chèn ơi, chị đã cho mà còn nhón giữ lại chi chút xíu hổng biết. Em bú một bên nhưng lại nhìn bên vú kia mới có hứng, hơn nữa cũng canh để sữa ọc ra biết đường mà chăn cho nó khỏi nhễu chớ.Chị vẫn không chịu, tôi cũng ừ cho rồi. Tôi rúc vào nhay đầu vú say sưa làm bầu sữa xô lệch, ọp ẹp, khi đầy khi xẹp. Tôi giứt giứt cái đầu vú trong miệng, nhồi vắt kiệt mớ sữa căng căng, chị nhúc nhích người, hai tay nhứ như đỡ sợ té. Tôi quay vù vù bản mặt để dồn cái đầu vú xần vần, chị há miệng muốn kêu á á gì đó.Tôi nút vài hồi thì chị có vẻ tê. Cái tay giữ đè vạt áo lỏng le buông phịch xuống. Tôi vội thay vào vun lên cao và ập tay vô măn cái vú chưa bú tới. Tôi vừa xe cái núm vú, vừa búng nhịp nhịp, ý đồ để ngăn sữa đừng chảy ra, song chị thì giựt giựt người tựa như kiến cắn.