Chung quanh mộ là hàng rào, rồi một cái nhà con con có mái, có tường, có cửa, có những chân song sắt và mộ bia chắnphía ngoài nhưmột tấm phên che phía trước không cho người đi đường nhìn thấy bên trong ngôi mộ. Nói tóm lại người đi đường từ ngoài nhìn vào, có cảm tưởng đó là một cái miếu cổ hay phải là một cái lăng nho nhỏ của một vị vua chúa nào từ thời xa xưa.
Với kiến. trúc này, lúc ba Tấn mới mất, chàng đã từng nằm lỳ ở đây suết ngày khóc lóc mà không ai biết: Và cũng đã có lần chàng ngủ quên cả đêm mà cũng không ai hay. Hôm nay Tấn đưa Nhung vào đây, nàng cũng chẳng lạ gì ý định của Tấn. Cả hai đang cần một nơi yên tịnh và vắng vẻ để tâm tình. Phải nói trước khi ra khỏi nhà, chính nàng cũng đã nghĩ tới ngôi mộ này.
Tấn dắt hẳn xe vô trong mộ, cười cười bảo Nhung.
– Tối nay chúng mình ngủ luôn ở đây nhé em.
Nhung liếc Tấn thực dài đĩ thoã.
– Em đố anh đó.
Tấn vòng tay ôm lấy Nhung ngay, nàng cũng ép sát người vô mình chàng. Bờ môi Tấn lần tìm miệng Nhung, cả hai quay cuồng với nụ hôn vội vã. Nhung không ngờ
người Tấn đã nóng hừng hực từ bao giờ. Những bắt thịt cương cứng cọ vô mình nàng nóng bỏng. Bàn tay Tấn cũng đã luồn vô trong mình Nhung. Nàng không có một phản ứng gì mà trái lại còn như đồng loã khi ưỡn hẳn mình lên hứng trọn những cảm giác tê mê từ da thịt Tấn truyền qua. Nhung thì thầm:
– Có lẽ đến lúc chúng mình phải làm đám cưới rồi phải không anh.
Tấn nói nho nhỏ.
– Em muốn bao giờ.
Nhung cắn nhẹ vô tai chàng.
– Càng sớm càng hay anh nhé, em sợ lắm.
– Em sợ cái gì chứ?
Nhung cắn vô tai chàng mạnh hơn.
– Còn hỏi nữa.
Tấn cười thích thú, chàng ép sát thân thể Nhung vô tường. Lưng nàng bị cấn phía sau làm cho những phần trước dội ngược vô mình Tấn. Cả hai người dán vô nhiều như một tấm ván ép. Tâm hồn Nhung đờ đẫn trong hoan lạc. Từ trước tới nay chưa bao giờ Tấn có những hành động hung bạo như lần này. Mặc dù Tấn cũng biết rằng Nhung cũng đã có một đời chồng, nhưng mới cưới nhau chưa đầy ba tháng chồng nàng đã tử trận. Bởi vậy vấn đề ân ái thể xác với nàng đâu còn xa lạ gì nữa.
Hôm nay tự nhiên Tấn tiến tới mạnh mẽ. Những đòi hỏi thể xác từngày chồng chết đã bị nàng nén kín nay bùng lên không sao ngăn được nữa. Chiếc quần Nhung tụt xuống hồi nào nàng cũng chẳng thèm quan tâm. Bây giờ chỉ còn là hưởng thụ. Với Tấn, người thanh niên vừa lớn nhưng đầy kinh nghiệm. Chàng tuy hăm hở nhưng Nhung tìm thấy ở chàng những đam mê cuồng nhiệt thật êm ả. Chàng không làm nàng sợ hãi và đau đớn như người chồng trước. Mặc dù chưa chính thức cưới hỏi, Nhung đã hứng trọn sức sống hừng hực của người yêu giữa nơi mồ mả vắng vẻ này. Thân thể nàng dù bị ép sát vô tường nhưng vẫn vặn vẹo, run rẩy và tê tái một cách ngất ngây. Nhung không kền được hơi thở phì phò rên rỉ.
– Anh… anh Tấn ơi, em thương anh quá.
Tấn không trả lời, da thịt chàng như muốn nổ tung ra trong hơi thở của người yêu. Tấn cắn răng, ghì thật chặt tấm thân nõi nà lồ lộ không một mảnh vải của người tình. Chàng nghe rõ tiếng thét nho nhỏ trong hơi thở ngắt quãng của Nhùng. Nàng đã đi tới tột cùng của ái ân cuồng bạo.
– Anh… anh… anh… ơi… ! ?
Mặt trời đã lặn từ lâu, bóng tối cũng đã lan tràn trên mặt đất. Trong ngôi mộ tranh tối tranh sáng, hai bóng hình vẫn dính cứng lấy nhau, hình nhưhọ quên đi thời gian đang trôi qua thực mau. Tiếng Nhung thì thầm. Bậy quá, chúng mình làm cái chuyện này ngay trong ngôi mộ của cha anh.
Tấn nói nho nhỏ:
– Em đừng lo, không có ai trong ngôi mộ này đâu.
Nhung rừng mình, tiếng Tấn như xoáy vô màng óc.
Nàng hoảng hốt hỏi:
– Anh nói cái gì. Cha anh không chôn ở đây hay sao?
– Không phải là không chôn ở đây. Nhưng ông ấy đã đội mồ sống lại và đi chỗ khác rồi. Tâm thần Nhung choáng váng, nàng chợt nghĩ tới ông già Tấn và nàng gặp trước cửa rạp Rex. Nhung run rẩy hỏi: Anh muốn nói là ông già chúng mình gặp bữa hôm đó chính là ba anh thực sự hay sao? “‘
– Phải.
– Anh đã gặp lại rồi à?
– Phải.
– Và ông ta xác nhận là ba anh hay sao?
– Không, nhưng anh sẽ chứng minh cho em một sự
– Anh chứng minh như thế nào?
Tấn biết đã tới lúc phải nói ý định nậy nắp mộ bia để tìm hiểu sự thực. Chàng cố lấy bình tĩnh nói:
– Anh sẽ nậy nắp mộ bia này cho em thấy là cha anh không còn nằn đó nữa.
Nhung hoảng hốt, níu tay Tấn.
– Anh… anh đừng có làm chuyện này nhé.
– Tại sao không?
Nhung run rẩy nói:
– Vì em biết chắc là cha anh đang nằm ở dưới đó.
Tấn cười nho nhỏ. Tiếng cười của Tấn lạnh tanh làm Nhung rợn tóc gáy. Những gai ốc nồi lên khắp thân thể nàng.
– Cũng vì vậy mà anh phải mở nắp mồ để cho em thấy là ba anh đã đi rồi. Và ông già chúng mình gặp hôm đó chắc chắn là ba anh.
– Không… không, đừng làm như vậy anh Tấn ơi. Em chắc chắn là ba anh đang yên nghỉ ở đó. Đừng làm động mồ động mả ổng chứ.
Giọng nói của Tấn thì thầm như gió thoảng mà Nhung tưởng chừng như sấm sét ngang tai, nàng lảo đảo không đứng vững.
Nếu anh nghĩ là cha anh còn nằm đó thì không bao giờ anh dám làm chuyện vừa rồi với em tại đây. Nhung cứng họng, nàng không ngờ Tấn lại nghĩ như vậy Lúc đam mê cuồng nhiệt, nàng đã không nghĩ nơi đây là đâu vì Tấn là người rất trọng đạo đức từ trước tới nay. Quả thực, nếu nàng chịu suy nghĩ một chút thì không bao giờ Nhung lại để cho Tấn hành động như vậy ở chốn này. Bây giờ Nhung chỉ còn biết đứng run rẩy, trừng trừng nhìn Tấn lom khon lấy trong túi vải sau xe ra chiếc búa và cái đục Chàng bất đầu nậy những lớp xi măng chét chung quanh nắp mộ.
– Anh biết là giờ này không còn ai ở đây nữa. Nhưng hãy cẩn thận, em nhìn chừng xem có ai tới thì cho anh hay ngay.