VN88 VN88

Hãy để anh một lần được bắn tinh vào trong lồn em – Truyện 18+

Từ hôm ở nhà Liên tới giờ, chưa bao giờ Nhung nhìn thấy Liên hốt hoảng như hôm nay. Nàng lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì đó mày?
Liên nghiêm nét mặt nói:
– Tại mày không biết. Chính bố thằng Tấn giết thằng tình nhân của tao hôm tụi tao tắm chung, có lẽ ông ta dùng nó để trị tội tao và Bình vì chàng đã cho lính khám nhà ông và đem hình ông về đây. Tao đâu ngờ chuyện này xẩy ra. Lúc Bình nổi cơn điên lên, để tao suýt chết trong bồn tắm thì được bà cô cứu, và đem vô thế giới chúng mình sống bây giờ. Thằng già này lợi hại lắm tao đã định nói với mày về chuyện này, vậy mà quên lửng đi. Mình không để hắn yên được, nếu không có ngày mang họa diệt thân đó.
– Y có pháp thuật gì mà lợi hại như vậy?
A, tao chỉ mới biết đây. Ngày xưa y tu theo một môn phái chính tà lẫn lộn. Sau này y tự nguyện giảm thọ mười năm năm để phá ý trời, không cho giòng họ y sinh sôi nẩy nở nhiều. Lúc y hại tao, tao đã định trả thù ngay, nhưng thân yếu thế cô chưa làm gì được.
– Sao bà cô mày không giúp sức?
– Bà ấy bây giờ già yếu, tu lại chưa tới đâu mà căn cốt của bà ta nhỏ nhắn nên không phải là đối thủ của bố thằng Tấn.
– Nếu vậy bây giờ tụi mình làm gì được lão đây?
– Bây giờ khác rồi. Chỉ cần tao với mày hợp sức là phá được pháp thuật của hắn ngay. Nhưng phải đi vào ban đêm. Vì như mày biết, ban ngày dương khí bao trùm trời đất, tụi mình không còn quyền lực gì nữa.
– Nhưng biết lão ở đâu mà tìm.
Liên cười ha hả, đưa tay vuốt mắt mấy lượt. Một luồng ánh sáng xanh lè rọi ra sáng chói. Nàng nhìn quanh một vòng rồi cười lên sằng sặc. . . .
– Nó tới số rồi.
Nhung cũng bắt chước Liên vuốt mắt mấy lượt, nàng không ngờ chỉ có thế mà đã nhìn xa hàng vạn dậm. Nàng thấy bố Tấn nằm dài trong cái am sau nhà, thiêm thiếp như say ngủ, vui mừng reo lên:
– Hay thật, tao cũng thấy lão ở đây rồi.
Liên hí hửng nói:
– Sở dĩ hôm nay mình thấy lão vì thằng Tấn đã đem “YSư’ và kinh sách bùa ngãi của lão đi Châu Đốc rồi, nếu không lão ẩn mình trong đó tụi mình cũng vô phương giết lão.
Nhung ngạc nhiên hói: .
– Sao mày biết thằng Tấn đi Châu Đốc?
Liên chỉ tay về hướng Tây, nói:
– Mày xem có phải thằng Tấnvà con Hương đang ngồi trên xe đò kia không. Kinh sách nó bọc trong người chói loè, y còn đang chọc ghẹo con mụ mập ngồi bên cạnh nữa.

Nhìn cảnh Tấn và Đào mò mẫm nhau, Nhung rít lên:
– Để tao tới đó giết thằng dâm dật này cho rồi.
Liên vội vàng níu Nhung lại. .
– Mày tới gần nó được hay sao?
Nhung chợt nhớ ra, kinh nghiệm đêm hôm qua suýt chết, nàng dậm chân than.
– Không lý cứ để nó như thế mãi được hay sao?
Liên cười sằng sặc:
– Không lâu đâu. Khi nào mày luyện xong thai nhi thành Ma Vương thì có thể giết đượcnó ngay. Cái thai trong bụng mày cũng là con của nó, khi mày ăn đủ ba mươi sáu cái bào thai trong vòng chín tháng mười ngày thì con mày có thể giết được thằng Tấn. Hơn nữa, nếu thai nhi giết được bố nó thì ma tính lại tăng thêm ngàn lần. Lúc đó lo gì hai đứa mình không cầm quyền, bao trùm ma giới.
Nhung hơi chán nản.
– Cho tới hôm nay tao mới ăn được có ba cái bào thai.
– Phải rồi, chỉ vì tụi mình cứ lo ba cái vụ tào lao. Mày nghĩ xem tao tìm khắp thiên hạ mà không thấy bố thằng Tấn đâu nên cũng nản. Hôm nay dịp may ngàn đời, nó chui ra khỏi “Y Sư’ kể như tới số rồi. Chúng mình còn chờ gì mà không hành động mau lên, trời sáng tới nơi rồi.

Nói xong Liên không đề bạn trả lời, nàng bay tới nhà Tấn ngay. Nhung cũng theo bén gót. Trong cơn mưa tầm tã, Liên nắm tay Nhung nói:
– Phải coi chừng sét đánh nghe, nếu không lanh mắt đi trong trời mưa thế này là dễ bỏ mạng lắm đó.
– Bây giờ sấm sét cũng thưa rồi, tao hy vọng tụi mình ra tay thực nhanh là xong chuyện.
Nhung vừa nói xong, cả hai cũng đã đáp xuống nóc am sau nhà Tấn rồi. Hồn cha Tấn đang nằm trước bàn thờ, ông có ngờ đâu thảm họa đã tới nên không để ý đề phòng. Ông đã rời căn nhà trong xóm lao động theo chiếc “Y sư’ về đây ở thật thoải mái, hàng ngày có vợ, con cúng quải nên cũng ấmno. ở đây, ônglại có thể bảo vệ Tấn và giúp chàng gần gủi với các bạn gái, mong chàng có nhiều con cái. Hương cũng đã có bầu, Tú Trinh cũng mang thai, và Nhung cũng đã có bầu, tiếc rằng nàng lại bị đẩy vô ma giới. Nhưng điều ông không ngờ là người con dâu hụt ấy đang giơ chưởng lên đập xuống đầu ông.

Cha Tấn thét lên một tiếng kinh động như sấm nổ tung trời Mọi người trong vùng tưởng như sét đánh ngay nóc nhà mình. Nếu hôm nay ông theo Tấn ẩn vô chiếc “Y sư” thì có đâu nên nông nỗi này. Cũng chỉ vì ông ỷ y là tuần này tối nào cũng mưa nên không sợ ma quỉ tới hại mình được. Có ngờ đâu Liên và Nhung liều mình mạo hiểm đi trong trời giông tố mà hại ông. Hồn ông tách khỏi lớp bùa mà ông đã hy sinh mười năm thọ để luyện thành, bay về địa phủ tức thời.

Nhung và Liên giết ba Tấn xong, nhẩy ngay vô nhà trên núp dưới gầm giường má Tấn. Cả hai đều biết rằng Thiên Lôi sẽ đả ngay chỗ vừa rồi họ đứng giết người nên trốn liền; bởi vậy hai nàng thoát khỏi lưỡi tầm sét của Thiên Lôi một cách dễ dàng. Má Tấn chưa tới số. Hơn nữa, bà ăn chay, làm lành cả mấy chục năm nay nên Thiên Lôi không dám đả bừa bãi.

Liên và Nhung nằm dưới gầm giường bà cụ khoái trí. Cả hai mặt mày hớn hở vì giết được một địch thủ lợi hại, không đội trời chung. Liên ôm lấy Nhung thì thầm:
– Trả được thù này, tao phải cám ơn mày không biết làm sao mà nói. Nếu còn để lão già đó lảng vảng trên dương thế này cũng có ngày tao phải tan xác với lão.
Nhung luồn tay vô ngực căng tròn của bạn, cười dả lả:
– Mày khỏi phải cám ơn tao, vì nếu tao không phụ với mày giết lão thì chính tao cũng đừng hòng sờ vô thằng Tấn được chứ đừng nói tới ăn thịt được mấy cái thai nhi cháu nội hắn đâu.
– Thôi, bây giờ kể như yên. Chúng mình lo đi kiếm thai nhi ăn cho nhanh. Chỉ trong vài tháng nữa con mày ra đời, ăn không đủ số thai nhi thì không còn dịp nào ngóc đầu lên nổi ở cái thế giới vô minh này nữa đâu.
– Ừ, lúc ấy con tao thành Ma Vương, hai đứa mình thành mẫu hậu phải không mày.

Liên cười khúch khích, kéo đầu Nhung lại, hôn lên môi người bạn thân thiết của mình. Trong khi Nhung há to miệng, ngậm lấy đầu lưỡi của Liên vừa le ra, lấp ló trên môi nàng. Hai thân hình xoắn lấy nhau vặn vẹo trong niềm hoan lạc tột cùng của ma giới. Ngoài trời mưa càng nặng hột. Gió cũng ngừng thổi và sấm chớp bớt đi nhiều.
*
* *

VN88

Viết một bình luận