Tiếng mèo kêu càng thảm thiết hơn và bỗng nàng xanh mặt vì vừa nghe có người thét lên thực rùng rợn. Hương vội vàng chụp bộ quần áo mặc vô thực nhanh rồi chạy ra hiên tìm sợi dây chuyền. Nhưng khi ra tới nơi, nhìn lên chỗ nàng máng sợi dây chuyền không thấy sợi dây đâu nữa. Ngay lúc ấy một tia chớp loè lên, tiếp theo là tiếng sấm rầm trời làm nàng ré lên, chạy bay vô phòng thầy Bẩy Ly quên cả tìm sợi dây chuyền.
Thầy Bẩy Ly vừa bụm tay vô miệng thét lên một tiếng đã nghe tiếng chân Hương chạy thình thịch vô phòng, ông làm bộ suôi tay nằm im không để ý gì tới nàng. Hương chạy ào vô phòng như cơn gió lốc. Hàng nút áo trước ngực chưa kịp cài, để bộ ngực trần trụi lồ lộ mà nàng cũng không hay. Thấy thầy Bẩy Ly nằm tỉnh bơ, nàng hấp tấp gọi:
– Thầy. thầy… thầy ơi thầy.
Thầy Bẩy Ly làm bộ quay lại hỏi:
– Cái gì đó
– Có ma… có ma.
– ở đâu?
– Con cũng không biết.
– Vậy tại sao biết có ma?
– Con nghe có tiếng thét.
Thầy Bẩy Ly làm bộ nói:
– Thầy có nghe thấy gì đâu, mưa rơi thôi mà. Hơn nữa, con có túi bùa của thầy Hai Cơ cho còn sợ gì nữa.
Hương đưa tay lên cổ lụp chụp nói:
– Con không biết túi bùa đâu mất rồi.
– Thầy thấy con cột vô sợi dây chuyền đeo ở cổ mà.
– Lúc nãy hứng nước mưa, sợ ướt con treo trên cái cột ở hiên nhà.
– Thì ra đó lấy đi.
– Vừa rồi con có chạy ra đó nhưng không thấy nữa..
Thầy Bẩy Ly mỉm cười nói:
– Con bị thần hồn nhát thần tính, tưởng có ma tới nên luýnh quýnh không thấy chứ gì. Thử ra ngoài đó kiếm lại xem có rớt đâu đó không.
Hương tần ngần.
– Con sợ quá hà.
– Sợ cái gì không biết nữa, có thầy ở đây mà lo gì.
– Hay là thầy đi với con đi.
Thầy Bẩy ly cười hề hề.
– Cái con nhỏ này nó nhát gì đâu, trong nhà đã có ông thầy rồi mà nó còn sợ ma nữa là làm sao đây. Trong đời thầy bắt cả trăm con ma nhốt lại còn chưa có đứa nào làm gì được thầy, chứ nói gì sợ tụi nó chứ. Thôi cứ ra ngoài đó đi, nếu có gì chạy vô đây cho thầy hay.
Cực chẳng đã, Hương rụt rè từ từ đi ra nhà ngoài. Nàng nhìn trước ngó sau. Mưa vẫn đổ ào ào, gió thỉnh thoảng lại rít lên nghe thực rợn óc. Một luồng ánh sáng loé lên chói loà, Hưởng ôm ngực nín thở, nhưng nàng mừng rỡ vì chợt nhìn thấy sợi dây chuyền nằm dưới cống lấp lánh. Hương vội vàng cúi xuống lượm.
Lúc ấy thầy Bẩy Ly cũng đã vùng dậy. Ông chạy vội ra cửa sổ, tháo chốt gài, sô thực mạnh hai cánh cửa bật ra đập vô vách rồi chạy như bay leo lên giường nằm như cũ, vừa chạy, miệng vừa tru, vừa rú lên như tiếng chó tru thực dài.
Hương vừa lượm được sợi dây chuyền, bỗng nghe có tiếng động vang ầm như ai húc vô vách tường rồi tiếng tru dài như ma quái. nàng tá hoả ù té chạy vô phòng, phóng lên giường ôm cứng lấy thầy Bẩy Ly. Miệng la bai bải:
– Chết… chết, tới rồi, tới rồi thầy ơi.
Thầy Bẩy Ly lại làm bộ hỏi:
Ai tới, ai tới… ở đâu?
Hương run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh lập cập, nói không nên lời.
– Nó… nó… tru lên, húc húc vô vách tường.
Thầy Bẩy Ly ôm lấy Hương, làm bộ nghiêm giọng:
– Tụi này lớn mật thật, có ta ở đây mà chúng nó quá lộng hành rồi. Hèn gì lúc nãy thấy hai cái bóng trắng lướ tqua cửa sổ, mình lại tưởng hoa mắt chứ.
Nghe thầy Bẩy Ly nói Hương càng run hơn, nàng gác một chân lên mình ông ta, chỉ mong sao thân thể dính sát lấy ông cho đỡ sợ. Thầy Bẩy Ly luồn một tay vô lưng nàng, nước da mịn như lụa làm ông đê mê. Bây giờ là lúc phải tiến mau đánh mạnh không để nàng tỉnh trí rồi là hỏng cả. Ông bịa chuyện.
– Không lý là Ma Đười Ươi.
Hương lụp chụp hỏi: .
– Ma Đười Ươi là con ma gì hả thầy, nó ghê gớm lắm hả?
Thầy Bẩy Ly gật gù.
– ừ, con ma này ghê gớm lắm. Nó chuyên môn bắt phụ nữ có thai, đem về vục miệng vô chỗ này núc cái thai ra ăn sống.
Vừa nói thầy Bẩy Ly vừa để tay lên đùi non Hương rồi rà lên trên. Nàng sợ hãi co người lại, không phải vì sợ bàn tay thầy Bẩy Ly mà trong đầu Hương đang tưởng tượng tới cái miệng đỏ hon hỏn, thực lớn của con Ma Đười Ươi vục vô đó nhai sống đứa con trong bụng nàng. Hương co hai chân lại, kẹp thực chặt. Vô tình nàng lại giữ cứng bàn tay thầy Bẩy Ly trong đó.
Thầy Bẩy Ly chỉ chờ có thế, vì không thấy Hương phản ứng gì ông lật ngửa nàng ra, nằm đè lên trên, làm bộ nhìn ra cửa sổ nói:
— Trời ơi, ai đã mở cửa sổ rồi kìa.
Nằm dưới mình thầy Bẩy Ly run rẩy, cặp mắt Hương trắng dã nhìn ra phía ngoài, thấy cửa sổ đã mở tung tự hồi nào, Hương càng ôm lấy thầy Bẩy Ly thực chặt. Nàng rú lên kinh khiếp.