Họ đã làm việc cùng với nhau đã 6 năm từ khi cô tốt nghiệp y khoa đến nay, Thảo là em gái của Luật bạn học phổ thông của Thanh, những ngày cô đang luyện thi để thi vào trường y, những buổi tối cô đến nhà Thanh nhờ hướng dẫn bài học, rồi những ngày học trong trường, rồi những ngày thực tập tại bệnh viện, cô thường lui tới nhà Thanh thường xuyên như một người thân trong nhà. Thanh xem Thảo như một cô em gái, nhưng hình như Thảo thì lại không nghĩ như vậy, trong lòng cô đã dậy nên một tình cảm khác, một tình cảm khát khao, một thiên chức đựợc chăm sóc một người đàn ông mà mình yêu thích. Rồi những ngày làm việc chung với nhau. Những đêm cô cùng trực với anh ở bệnh viện, cùng làm những bản báo cáo với anh trong đêm cô rất hạnh phúc khi được chăm sóc cho anh từng cốc nước, những món ăn cô làm sẵn để dành trong lúc anh làm việc khuya đói bụng. Cả bệnh viện ai cũng cho họ là một cặp rất xứng đôi, nhìn ai cũng khen họ đẹp như những thiên thần áo trắng, Thảo chỉ cười, cô không biện bạch hay chối cãi như phản ứng của những cô gái khác, cô chỉ đỏ mặt mỉm cười vì hình như cô cũng muốn điều đó là hiện thực. Nhưng Thanh vẫn xem Thảo là một đứa em gái nhỏ, đã có lúc anh khẳng định điều đó, anh quan tâm chăm sóc cho Thảo như một anh trai… Nhưng điều đó lại làm cho Thảo càng chạnh lòng hơn. Năm nay cô đã 30 tuổi. Nhưng nhìn Thảo trẻ trung thanh thoát trong chiếc áo Blue trắng như một thiên thần thoát tục.
Không địt em anh không chịu nổi – Truyện 18+
Khi nàng tiên hoàng hôn vấy chiếc khăn hồng nơi cuối trời tạm biệt một ngày, con phố nhỏ dường như đọng lại với những tiếng xào xạc, bọn trẻ con chạy ra ngoài đường lớn chơi đùa vì trường tiểu học gần đó cũng đã đến giờ tan học, bọn trẻ chạy đến đó đứa tìm bạn, có đứa chỉ đứng nhìn bâng quơ như để nhìn những đứa trẻ đồng lứa khác.
Hoàng Thanh lững thững dắt xe tản bộ trên đường vào con phố nhỏ của mình, cái cảm giác êm đềm mà mỗi buổi chiều tan tầm từ bệnh viện về nhà, khi đến đầu phố anh thích thả bộ như vậy vào nhà. Từ khi mẹ anh mất, ổn định công việc của một bác sĩ tại một bệnh viện đa khoa, anh chỉ sống một mình trong căn nhà nhỏ trong con phố này, đó là một ngôi nhà nhỏ có cây cối xung quanh, tuy không sang trọng như một biệt thự, nhưng bao nhiêu năm qua anh đã tốn công tạo nó thành một ngôi nhà xinh đẹp và lịch lãm, mỗi buổi sáng khoảng vườn nhỏ nhà anh lại mở rộng cổng đón chào những người hàng xóm thân thiện đến ngồi chơi, tập thể dục, bọn trẻ chạy quanh những gốc cây vui chơi, vài ông cụ già ngồi đánh cờ đọc báo như một công viên thu nhỏ, những lúc như vậy anh hạnh phúc nhìn mọi người đến với mình. Đã 31 tuổi rồi tình cảm của anh đã dành tất cả cho bọn trẻ và những người trong xóm, anh xem họ như một phần của cuộc sống… Chợt Hoàng Thanh giật mình nhìn đồng hồ: “Chết rồi! mình lại quên béng cái hẹn cho buổi tiệc chiều nay, chắc bọn chúng vặt cổ mình mất.” Thanh rạo bước nhanh vào nhà vứt vội chiếc xe ngoài vườn lao ngay vào phòng tắm, anh làm tất cả mọi việc trong vòng 10 phút, đóng cửa dắt xe ra, không quên gửi người hàng xóm trông nhà hộ, người đàn bà nhà bên cạnh là một người phụ nữ phúc hậu đang đứng tưới cây khế cười tươi tán:
– Cha! Cậu Thanh diện lên đẹp trai quá chắc ra đường các cô theo thì phải biết, cậu đi dự tiệc à?
– Dạ, sinh nhật của người bạn đồng nghiệp, chị Thâm trông nhà giúp em nha!
– Ùa! Cậu đi chơi vui hen!
Truyện 18+ Không địt em anh không chịu nổi
Khi Thanh đến buổi tiệc, dường như cũng đã đủ người, sau khi chào người bạn đang đón khách trước cửa nhà hàng, Hoàng Thanh bước vào nhìn quanh tìm nhóm bạn quen, một anh chàng mặt cũng đã hơi ửng đỏ vì men bia khoác vai anh hồ hởi.
– Mày đến trể quá vậy? vô đây! Uống ba ly phạt nhe.
– Anh Thanh khi nãy từ bệnh viện về hơi trể, anh Tuấn đừng ép anh ấy quá tội nghiệp – một cô gái mặt trái xoan lịch sự trong chiếc áo đầm dài màu trắng lên tiếng đỡ cho Thanh.
– Ôi trời ơi! Tôi không dám động đến chàng hoàng tử của các cô! khi hắn chưa đến thì nhắc luôn miệng khi đến rồi thì bênh vực.
– Thôi đi ông tướng chỉ được cái bắt nạt người hiền thôi – một cô gái khác lên tiếng!
– Mình xin lỗi các bạn nhé, khi nãy về hơi trễ, được! mình uống phạt đây.
Không khí buổi tiệc dường như vui hơn khi Thanh đến, anh ngồi cạnh cô gái mặc áo trắng, nếu ai tinh ý sẽ thấy cô gái sẽ sàng kéo ghế cho Thanh đôi má hơi ửng hồng với một nụ cười bẻn lẻn. Thanh vui vẻ pha trò càng góp vui thêm cho bàn tiệc.
Chợt không khí chợt tạm lắng xuống tập trung cho người bạn chủ tiệc lên sân khấu nói lời cảm ơn với tất cả các vị khách, và đáp lời mời người bạn từ một bàn khác bước lên sân khấu hát tặng cho người chủ tiệc một bài hát, buổi tiệc lại sôi nổi với sự hoạt bát của người khách trẻ, anh ta độ 27 – 28 tuổi khuôn mặt khá đẹp trai ăn nói lưu loát duyên dáng, lịch lãm trước đám đông, làm không khí buổi tiệc như rộn lên trong những lời nói hợm hỉnh của anh ta, giọng hát anh ta khoẻ mạnh ngọt ngào cuốn hút những người khách trong buổi tiệc, nhất là những cô gái trẻ thỉnh thoảng nhìn anh ta khẽ bàn luận, rồi lại véo nhau cười bẻn lẻn.
“Em đến thăm anh đêm 30, còn đêm nào vui bằng đêm 30, anh nói với người phu quét đường xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em, tay em lạnh để cho tình mình ấm…. trời đang Tết hay lòng mình đang Tết…”
Hoàng Thanh như bị thôi miên trong lời hát cũng như khuôn mặt đầy truyền cảm của chàng trai đang hát, một cảm giác kỳ lạ đang xâm nhập vào trong tiềm thức của Thanh và dường như ánh mắt trên sân khấu cûng đang hướng về anh như truyền tất cả những lời ngọt ngào của bài hát vào trong tâm tưởng của Hoàng Thanh. Bất chợt tiếng nói của một cô gái áo trắng ngồi bên cạnh làm Thanh hồi giật mình trở về thực tại. Ðó là Thảo em gái của Luật, chủ nhân của buổi sinh nhật đêm nay:
– Anh ấy ca hay quá anh nhỉ, cứ như một ca sî thực thụ ấy, nhưng tiếc là anh ấy không thích trở thành ca sĩ.
– Thế à ? Vậy mà anh cứ tưởng anh ta là ca sĩ.
– Anh ta là tác giả của những vở kịch đấy, cũng là nghệ sĩ rồi, Anh Tâm lãng mạn lắm! rất nhiều cô gái chết mê chết mệt vì cái tính nghệ sĩ của anh ấy.
– Vậy à ? Thế em có mê anh ta không? Sao biết khá rành về anh ta quá vậy kìa!. Thanh hỏi có vẻ hơi đùa.
– Anh Tâm là bạn học cấp 2 của anh Luật, anh trai em đó! Thảo đính chính.
Bài hát đã chấm dứt, Tâm lại tiếp tục làm hoạt náo viên trên sân khấu:
– Nào các bạn ơi! Chúng ta cùng hát tặng cho Luật chúc mừng sinh nhật nhé! tôi sẽ mời một số bạn cùng lên sân khấu, và chúng ta cùng hát nhé, để xem mời ai nào… Mời Bé Thảo, và anh bạn ngồi bên cạnh nữa – vừa nói Tâm vừa chủ động đến kéo cô gái áo trắng và Thanh lên sân khấu Thảo cười vui vẽ bước lên theo, riêng Thanh hơi bị bất ngờ nên lúng túng, khi Tâm đến cầm tay Thanh một cảm giác như luồng điện chạy nhẹ trong người Thanh, bất chợt ánh mắt Tâm nhìn Thanh như xoáy sâu vào tiềm thức, cả hai trong tích tắc nhìn nhau bất động, rồi Tâm khẽ mîm cười, ánh mắt tinh nghịch chợt nháy mắt với Thanh, Thanh đã bước đi theo Tâm như vô thức lên sân khấu cùng hát với mọi người bài hát “chúc mừng sinh nhật”. Khi hát xong cả gian phòng liền rộn lên tiếng vổ tay rào rào, bên tai Thanh chợt nghe một giọng nói ấm áp: “Cảm ơn !” và một mùi bia phản phất rất hay hay, cái mà ngày thường anh cảm thấy bực mình khi ai đó phả hơi bia vào người mình, nhưng lần này.. Cái cảm giác ấy lạ lắm… lạ lắm… hay lắm… Cố lên nào!
Những suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu Thanh, tiếng hát ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy sao cứ theo anh mãi ra đến tận bãi để xe. Thanh nổ máy xe định ra về, chợt có một bóng người chạy xe vút qua làm anh thắng gấp, người ấy dừng xe lại nói lời xin lổi, Thanh lại bàng hoàng! Ðó chính là Tâm. Anh chàng liền nở một nụ cười thiện cảm:
– Xin lổi nhé, tôi chạy xe vô ý quá, làm anh giật mình.
– Không sao đâu, bãi xe cũng đông mà. Thanh trả lời dường như không chú ý.