VN88 VN88

Không địt em anh không chịu nổi – Truyện 18+

– Tối nay vui thật, anh có thấy như vậy không?

– Ừ rất vui! Tâm hát hay lằm. Thanh tỏ ý khen ngợi.

– Anh biết Tâm à? Tâm hỏi có vẽ hơi ngạc nhiên.

– À… nghe Thảo nói về Tâm rất nhiều, Thanh chợt lúng túng.

– A con bé này! Thế là chúng ta có duyên đấy! Anh có bận gì không? chúng ta đến một chỗ nào uống thêm một chút nữa nhé, đang vui quá! Tâm cố ý mời.

– Cũng được! Thanh nhận lời như bị thôi miên.

Cả hai chạy xe ngoài đường thỉnh thoảng Thanh lại giật mình vì ánh mắt của Tâm lại nhìn anh. Cái cảm giác như bị điện giật cứ xuất hiện trong người Thanh. Anh tự hỏi tại sao lại như thế… Chẳng lẽ anh đã… không, không thể nào được. Tâm chỉ là một người khách bất ngờ được quen biết trong buổi tiệc thôi mà.

Rồi cả hai cùng đến một quán nhỏ họ nói chuyện với nhau đủ thứ chuyện: công việc, sở thích, thể thao… Tâm rất tự tin dẫn dắt từ chuyện này sang chuyện khác, làm cho Thanh cũng mất dần những ngại ngùng ban đầu, lúc này họ như một đôi bạn tri kỷ lâu ngày không gặp. Chợt Tâm nhìn xoáy thẳng vào mặt Thanh buông một câu nói bâng quơ làm Thanh ngơ ngác:

– Anh Thanh có một đôi mắt đẹp lắm, cứ nhìn mãi không chán! Không biết trong đôi mắt ấy đã có hình ảnh của một người nào chưa nhỉ?

– À thì… tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình – Thanh lắp bắp.

Chợt Tâm cười phá lên và nheo nheo mắt nhìn Thanh và bắt sang câu chuyện khác. Đêm ấy Thanh cứ trằn trọc mãi không ngủ được, một cảm giác rất lạ cứ trổi dậy mãi trong suy nghĩ của Thanh, Thanh cố xua đi tất cả những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu mình, cố gắng dỗ giấc ngủ với suy nghĩ là ngày mai còn rất nhiều việc phải làm, nhưng cứ càng dổ giấc ngủ thì tiếng hát ấy cứ văng vẳng, rồi ánh mắt ấy, nụ cười phớt đời ấy! Rồi tất cả cứ quyện lấy thành những vòng xoáy cứ xoáy mãi, xoáy mãi trong đầu Thanh.

Thảo lo lắng cứ xem đi xem lại lá đơn xin nghỉ bệnh của Thanh. Hôm nay đã là ngày thứ ba Thanh không đi làm, hôm nào sau giờ làm việc ở bệnh viện Thảo cũng đến thăm Thanh, tội nghiệp chỉ ở một mình không ai chăm sóc, ngôi nhà tuy gọn gàng sạch sẽ nhưng hình như vẫn thiếu vắng một điều gì đó, một bàn tay người phụ nữ. Giá mà ngày ngày cô cũng được chăm sóc Thanh như những ngày qua, sau giờ làm việc cô sẽ phải tất bật đi chợ, làm một bữa cơm, chờ Thanh tắm xong cùng ngồi bên nhau kể những câu chuyện làm việc trong ngày, cùng ăn cơm, rồi sau đó cô sẽ ngã vào lòng anh cùng xem ti-vi bình luận những tin tức trong chương trình ti-vi… Nghĩ đến thế Thảo chợt đỏ mặt cười bẻn lẻn một mình.

Họ đã làm việc cùng với nhau đã 6 năm từ khi cô tốt nghiệp y khoa đến nay, Thảo là em gái của Luật bạn học phổ thông của Thanh, những ngày cô đang luyện thi để thi vào trường y, những buổi tối cô đến nhà Thanh nhờ hướng dẫn bài học, rồi những ngày học trong trường, rồi những ngày thực tập tại bệnh viện, cô thường lui tới nhà Thanh thường xuyên như một người thân trong nhà. Thanh xem Thảo như một cô em gái, nhưng hình như Thảo thì lại không nghĩ như vậy, trong lòng cô đã dậy nên một tình cảm khác, một tình cảm khát khao, một thiên chức đựợc chăm sóc một người đàn ông mà mình yêu thích. Rồi những ngày làm việc chung với nhau. Những đêm cô cùng trực với anh ở bệnh viện, cùng làm những bản báo cáo với anh trong đêm cô rất hạnh phúc khi được chăm sóc cho anh từng cốc nước, những món ăn cô làm sẵn để dành trong lúc anh làm việc khuya đói bụng. Cả bệnh viện ai cũng cho họ là một cặp rất xứng đôi, nhìn ai cũng khen họ đẹp như những thiên thần áo trắng, Thảo chỉ cười, cô không biện bạch hay chối cãi như phản ứng của những cô gái khác, cô chỉ đỏ mặt mỉm cười vì hình như cô cũng muốn điều đó là hiện thực. Nhưng Thanh vẫn xem Thảo là một đứa em gái nhỏ, đã có lúc anh khẳng định điều đó, anh quan tâm chăm sóc cho Thảo như một anh trai… Nhưng điều đó lại làm cho Thảo càng chạnh lòng hơn. Năm nay cô đã 30 tuổi. Nhưng nhìn Thảo trẻ trung thanh thoát trong chiếc áo Blue trắng như một thiên thần thoát tục.

Có lúc Thanh nữa đùa nữa thật nhắc Thảo việc lập gia đình không khéo thì già mất, anh thường nói: “Đàn ông vào độ 30 thì mới gọi là bắt đầu chính chắn, còn phụ nữ bắt đầu 30 tuổi mà chưa lập gia đình thì hơi muộn màng đó!” Những lúc ấy Thảo muốn bật khóc thật to, cho những ẩm ức bao nhiêu năm qua mà cô không nói được với Thanh, cô muốn hét lên thật lớn “Vì ai ? Tôi đang chờ đợi ai? Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua anh không hề cảm nhận một tình yêu mãnh liệt trong tôi hay sao? Anh Thanh ơi giá như anh đừng bao giờ xem em là một đứa em gái của anh…” Cốc… cốc… Tiếng gơ cửa phòng trực làm Thảo giật mình.

Tâm xuất hiện trước cửa phòng trực với một đóa hoa hồng rực rở, Thảo ngạc nhiên nhìn Tâm ngơ ngác.

– Anh Tâm…!

– Cô bé kia làm gì nhìn tôi ngơ ngác như vậy? Bó hoa này tặng cô đấy! Sao cứ đứng như trời trồng vậy? Chưa bao giờ được đàn ông tặng hoa à?

– Ồ… Anh Tâm! Anh đi đâu đấy? Sao còn bày ra chuyện tặng hoa nữa chứ?

– Sẵn tiện đi ngang qua chổ bệnh viện em làm việc vào thăm em luôn… Này đừng có đứng như phỏng, thế không mời anh vào phòng uống một ly nước được hay sao?

– Em xin lổi, anh làm cho em ngạc nhiên quá đấy! Anh Tâm thật cứ luôn làm những điều bất ngờ cho các cô gái!

– Không biết câu này là khen hay chê đây… À! Mà cô đừng nghĩ là tôi…

– Vâng! Đây không phải là những bông hoa tỏ tình! Đúng không? – Cả hai cùng phá lền cười vui vẻ.

– Em làm việc chung cùng với anh chàng bác sĩ người yêu em đấy à?

– Ai thế? Thảo ngạc nhiên.

– Cái anh chàng hôm sinh nhật Luật đấy!

VN88

Viết một bình luận