Tôi với Mai nói chuyện rồi cùng ăn cơm luôn ở cửa hàng. Ăn xong Mai đi học còn tôi sang cửa hàng nét bên cạnh xem như thế nào. Mọi việc cũng đi vào khuôn khổ lên cũng không đến nỗi là khó khăn lắm. Hôm nay Chi đi làm, vừa nhìn thấy tôi thì đã nhoẻn miệng cười
– Anh xem quán hoạt động được không, em không nghĩ là ở chỗ này lại đông khách đến như vậy đó, Giá cả ở quán mình em thấy cũng bằng các quán khác mà sao đông khách thế anh
– Giá tiền không quan trọng lắm, chủ yếu là cấu hình máy như thế nào mà thôi, cấu hình máy càng cao thì càng thu hút được nhiều người chơi, đơn giản vậy thôi. Máy của anh cũng gần như là cao nhất ở chỗ này rồi đấy em ạ, , thôi không có việc gì thì anh về đây, mà Duy hôm qua nó có quấy bọn em không
– Anh ấy say có biết cái gì đâu mà quấy, em là em chỉ sợ anh quấy thôi
– Thì bao giờ anh quấy em nữa được chưa nào, thôi anh về đây
Tôi phóng xe về đến cái quán nét gần nhà. Khách ở đây cũng đông nhưng chủ yếu là dân làm ăn với dân cứu nét, mà thôi. Địa điểm này khá là khuất lên cũng có khá là nhiều gái làng chơi làm chỗ cứu nét cho mình. Tôi vừa đến thì thằng đệ chuyên quản lý quán ra cười giả lả mà nói
– Sao dạo này mới thấy anh ra đây vậy. Ở nhà với vợ hay sao thế, dạo này quán cũng ít khách, những đứa chơi game ra chơi hết quán ngoài rồi anh ạ. Không biết nó là quán của ai thế. Cấu hình mạnh hơn mình một chút. Tôi phì cưòi vì khi khai trương quán nét tôi không mời ai cả lên không biết. Thấy đệ của mình nói vậy thì tôi mới trả lời
– Quán của anh mày chứ còn quán của ai nữa vào đây, anh khai trương nhưng chẳng nói với ai cả, xem chú hoạt động cái quán của mình như thế nào.
– Thảo nào em thấy có ít người dám bỏ ra nâng cấp máy như vậy lắm, à mà anh thuê ai làm quản lý đấy, em thấy có một em xinh thật
– Hàng của anh cả, được chưa chú em, đừng động vào có ngày đứt tay.
– À thế thì em hiểu rồi, mà anh không sợ bà chị của em phát hiện ra hay sao, kể anh cũng tài thật, hàng ngay bên cạnh mà vợ không biết gì
– Chuyện anh của chú mà, thế ở đây có chuyện gì bức xúc không để anh xử lý cho nào, hôm qua nhậu say về đang phởn mỡ chưa có việc gì làm đây này
– À cũng có đấy anh ạ. Anh lại đây em bảo
– Sao có chuyện gì nào?
– Anh nhìn thấy hai con bé xinh xắn mới học cấp ba kia không, ngồi từ hôm kia đến bây giờ, chưa có ai đến cứu bọn nó cả, quần áo chúng mang cả đi tắm giặt ở đây luôn, nợ đến hơn hai trăm mỗi đứa rồi. Em bảo thì chúng nó bảo có người nhà đến trả nhưng mà chưa thấy đâu anh ạ
– Được rồi bọn chíp hôi này cứ để đấy cho anh xử, chú vào làm việc tiếp đi. Nhớ gọi bọn nó vào phòng trong anh xử.
Tôi vào bên trong mở cái máy laptop ra rồi ngồi đợi. Một lúc sau thì hai co bé chíp hôi lần lượt đi vào. Nhìn cái vẻ khúm núm của hai cô bé tôi cố ra vẻ giọng nghiêm chỉnh mà nói
– Sao hai đứa, tính tất tần tận tiền hai đứa ở đây đã gần hai trăm mỗi người rồi, giờ tính sao đây. Có đưa trả tiền không hả các em?
– Tụi em dạt vòm, đang đợi người nhà đến đón về, anh thông cảm nhé, khi nào người nhà chúng em đến thì chúng em sẽ hoàn trả tiền ngay cho các anh thôi mà.
– Ừ người nhà đến thì phải trả là đúng rồi nhưng mà bao giờ thì người nhà các em đến mới là quan trọng chứ. Thế khi nào người nhà các em đến?
Câu hỏi này của tôi làm hai cô bé chíp hôi này nín không thế nào trả lời được nữa. Tôi lại là ra vẻ hình sự nói thêm
– Được thôi, các em không trả thì anh cũng chẳng còn cách nào khác là đưa các em ra ngoài phường, ở đó mấy thằng công an sẽ dạy các em. Được chứ, nào cầm quần áo cùng anh lên phường nào
Nói đến đây thì hai cô bé run run thật sự vì không nghĩ lại có thế có chuyện như vậy. Khẽ gấp cái máy tính lại tôi chuẩn bị đi ra ngoài. Nói như vậy thôi nhưng cũng chỉ để doạ chứ bốn trăm nghìn cũng chẳng đáng là bao. Thấy tôi đứng lên như vậy thì hai cô vé rối rít van xin
– Thôi anh ơi.. em xin anh, anh đừng làm như vậy.. anh đưa tụ em ra phường thì tụi em chết, em đã bỏ gia đình rồi, làm gì có người đến hả anh em xin anh, cho em nợ lại, có tiền thì em trả anh mà
– Nhưng quan trọng là các cô lấy đâu ra tiền mà có thé có để trả cho tôi đây. Các cô sẽ làm gì nào
– Em.. sẽ nhờ bạn em đến trả cho anh mà, bạn em cũng sắp đến rồi đó anh cố gắng đợi thêm một chút đi.
– Không đợi, là không đợi, bây giờ một là các cô mang tiền đến cho tôi, hai là các cô lên phường, nói thẳng cho các cô biết, ngồi máy để cứu nét chứ gì, không dễ ai vào đây cứu đâu nghe chưa. Thôi bây giờ lên phường
Nghe tôi nói đúng như vậy, hai cô bé không nói được câu nào nữa mà chỉ van xin tôi
– Thôi em xin anh mà đừng cho em lên phường, em sợ lắm rồi anh ạ. Em xin anh đấy, rồi em sẽ trả cho anh mà
– Nhưng mà các cô sẽ làm cái gì để trả cho tôi cái điều đó mới là quan trọng
Tôi doạ như vậu thì hai cô bé đã nước mắt nước mắt dài mà năn nỉ va xin. Tôi càng làm căng hơn
– KHông phải lấy nước mắt ra để mà doạ tôi đâu nghe chưa, nào đưa chứng minh thư ra đây tôi xem nào
Hai cô bé tay run run mà đưa chứng minh cho tôi. Một người tên Thuỳ, một người trên tên Huơng, nhà của chúng cũng gần đây chứ không xa lắm. Điều đặc biệt là cả hai nguời đều mười bảy tuổi rồi. Cầm hai cái chứng minh đút vào túi rồi nói
– Xong lên phuờng, đi nào, đủ tuổi vào tù rồi
Nói xong tôi kéo hai cô bé đó. Thấy như vậy hai cô bé van xin
– Thôi anh ơi em xin anh anh đó, chúng em trót dại lần này, lần sau không thế nữa, anh ạ em xin anh đấy