VN88 VN88

Lấy lồn ra trả thù đời – Truyện 18+

Đó là đêm đầu tiên trong đời hắn không ngủ vì buồn khổ. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn khóc, khóc vì một người con gái. Hắn đã hiểu ra một điều: Cái tội lớn nhất trong đời hắn là nghèo, nghèo… tức là chẳng có gì cả. Trời ơi! Kể từ đó, quan hệ giữa Đức và Tố Uyên kết thúc. Mọi người không hiểu tại sao như vậy. Tố Uyên thì chẳng quan tâm. Chỉ có một người đau khổ thôi. Đó là Đức. Hắn lao vào học. Chỉ có học, chỉ có học hắn mới mong tìm được cái hạnh phúc của đời mình: sức mạnh của quyền lực, của đồng tiền. Hắn lầm lì hẳn, trong lòng nung nấu một lòng hận thù đàn bà con gái. Hắn thù đời, thù cuộc đời chó đẻ.

Còn Tố Uyên thì chính thức gia nhập giới ăn chơi Saì Gòn. Thằng “boy” trên chiếc NcPal ngày nào cũng chính là gã đàn ông đầu tiên của cô bé trong một đêm ở Vũng Tàu mà nàng dối cha mẹ là đi cắm trại với lớp.

Kỳ thi đại học của Đức đạt kết quả rất tốt, bù cho những ngày vất vả đội nắng lội mưa đi luyện thi. Trong những ngày nghỉ ngơi ở nhà, Đức đã thử một cuộc chơi mới. Bữa đó, Đức tới nhà thằng Tuấn, bạn thân từ hồi mẫu giáo. Nhà thằng Tuấn giàu lắm. Ngày trước, nhà nó cũng nghèo như Đức. Nhưng từ khi ba nó thăng quan tiến chức, của cải, vàng bạc thay nhau bay vào gia đình nó. Người ta bảo ba nó buôn heroin giấu trong mấy kiện hàng của cơ quan. Chẳng biết đúng không. Nhưng xung quanh sự phất lên cực nhanh của gia đình nó, không thể tránh được tai mắt của thiên hạ. Thằng Tuấn sắp đi Mĩ du học. Sau bữa tiệc tưng bừng tối qua để từ giã bạn bè thì chỉ còn ngày mai là nó sẽ lên máy bay. Tuấn hẹn Đức tới để hàn huyên.
– Tao chỉ có mỗi mình mày là thân. Đi rồi, tao nhớ mày lắm.
Tuấn nghẹn ngào.
– Thôi, mày qua bển ráng học…
Đức cũng bùi ngùi.

Tuy cả hai gia cảnh khác nhau, nhưng hai thằng chơi với nhau rất bền. Chuyện vui buồn gì chúng cũng tâm sự với nhau. Tuấn là đứa duy nhất biết chuyện Tố Uyên và Đức. Hai thằng nhìn nhau cười quyến luyến.
– Ê nè!
Tuấn khệ nệ xách ra một túi đồ
– Tao có mớ đồ không mang theo hết, mày xài nha. Tao thấy mày có mấy bộ mặc hoài.
– Mày chu đáo quá, để tao coi có gì!
Đức cảm động trước tấm lòng của Tuấn. Hắn biết Tuấn có nhiều quần áo đẹp. Thỉnh thoảng, hắn vẫn mượn của Tuấn để đi ăn sinh nhật hay chơi với lớp.
– Chu cha, hàng “hiệu” không mày!
Đức rạng rỡ. Trong chiếc túi căng phồng là mấy cái quần jean chính hiệu, mấy cái áo thun đen rất đẹp và 2 cái áo sơ mi còn mới “cáo”.
– Sao mày cho tao nhiều quá vậy?
– Khỏi lo cho tao. Đồ tao mang theo gấp đôi chỗ này. Qua đó tao cần chi cho lắm. Đồ sida không đó mà. Mặc dù Tuấn nói là “đồ Sida” nhưng Đức biết chúng cũng mắc tiền lắm. Chỉ riêng cái quần “Ck” cũng 3,4 trăm ngàn rồi.

Tuấn còn cho Đức đôi Doctor hắn đi chưa được 3 tháng. Đức khấp khởi mừng thầm. Hắn biết, với những quần áo, giày dép này, hắn sẽ có nhiều chuyện để làm lắm…

Vũ trường Queen Bee quay cuồng trong ánh đèn lấp lóa và tiếng nhạc muốn đập vỡ 4 bức tường. Những gã thanh niên, những cô gái quần áo sang trọng đang say sưa trong bước nhảy. Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, son phấn, bia rượu… choáng ngợp không gian. Đâu đó trên sàn nhảy và phía dãy chế ngồi, nhiều cặp trai gái đang quấn xiết lấy nhau mà hôn quằn quại…

Đức xuất hiện như một công tử chính hiệu. Một bề ngoài không thua kém bất kỳ ai. Chiếc điện thoại di động mượn của tụi ăn cắp hắn quen qua bọn bạn “giang hồ” hờ hững giắt sau túi quần. Gắn trên miệng hắn một cách điệu nghệ điếu thuốc sì mo dài ngoẵng. Hắn hơi bỡ ngỡ và hơi sợ khi lần đầu đến chốn ăn chơi. Nhưng màn kịch được bắt đầu rất thuần thục: Người ta thấy một anh chàng dân chơi bước ra sàn nhảy với những step nhảy ngoạn mục. Những step nhảy đó Đức đã nghiên cứu công phu qua băng video và tập đi tập lại ở nhà.

Khi những ca khúc disco, rap…sôi động qua đi là những bản nhạc trữ tình cho điệu slow.Từng cặp, từng cặp trai gái ôm rịn vào nhau trong giai điệu nhẹ nhàng, tình tứ. Đức không có bạn nhảy và cũng không nhảy nữa. Hắn gọi một lon coca và ra ghế ngồi. Hắn muốn có bạn. Mắt Đức như xoáy vào những cô gái đang có mặt ở đây. Hắn thèm thuồng nhìn những tấm thân rực lửa, những bộ ngực tròn căng tựa chặt vào những gã trai.
– Hello, sao ngồi một mình vậy bồ?
Một giọng con gái rất dễ thương. Đức ngơ ngác quay lại. Trời, một cô gái rất đẹp đang đứng chống nạnh cạnh hắn. Một dân chơi chính gốc! Khuôn mặt đẹp kiêu kỳ được trang đểm công phu. Đôi môi đỏ chót mỉm cười rất tươi khoe hàm răng trắng tinh đều chằn chặn. Chiếc mũi cao, thanh tú và đôi mắt long lanh tình tứ. Thân hình cô nàng cao, thon thả và rất “đô”. Quần jean đắt tiền bó sát đôi mông tròn trịa. Bộ ngực đồ sộ khiêu khích sau làn áo thun in chặt vào đôi vú.
Đức sững sờ quá. Cô gái cười khúc khích:
– Sao mất hồn vậy cưng?
Đức đã lấy lại tinh thần. Hắn nở một nụ cười rất đàn ông:
– Anh bất ngờ vì em đẹp quá!
Cô gái cười, mắt liếc đi chỗ khác. Nàng ngồi xuống ghế, rút một điếu 3 số gắn lên môi. Nhanh nhẹn, Đức móc zippo. Một động tác biểu diễn thông thường,”tách” một cái, ngọn lửa xanh đã sẵn sàng châm thuốc. Đôi mắt long lanh của cô gái tỏ rõ ánh nhìn thích thú. Rít một hơi, cô gái ngồi xoay hẳn về phía Đức. Đôi môi chúm lại phun một làn khói vào hắn.
– Buồn lắm sao mà có một mình vậy cưng?
Nàng hỏi hắn.
– Buồn sao được nếu có người đẹp.
Đức chống cằm nhìn cô gái chăm chăm. Cô gái cười vui thích. Nàng chẳng lạ gì với mấy câu tán gái của tụi đàn ông. Nhưng nàng rất khoái anh chàng dân chơi đẹp trai này.
– Em uống gì không?
Đức ân cần hỏi.
– Lấy cho em li “đỏ”.
Đức ra phía quầy mà hơi lo. Nếu người bán mà không biết “đỏ” là gì thì hắn biết nói sao. Dân chơi mà không biết “đỏ” như hắn thì lộ tẩy. Kệ, hắn cứ gọi đàng hoàng. Thì ra “đỏ” là whisky Jonny Walker. Thế là đi tong 5 dollars.Trong bóp hắn lúc này chỉ còn hai trăm ngàn với mấy tờ 1$. Còn lại là một mớ giấy lộn xếp lại như một xấp tiền mới với hai tờ 5Ạ nghìn kẹp ở hai đầu. Đó là giành dụm của hắn suốt từ tết năm trước đến giờ. Cô gái đón li rượu của hắn một cách hài lòng. Cô thấy anh chàng này “chơi được”. Từ khi tập tành ăn chơi đến giờ, nàng mới quen một player galant và đẹp trai đến như vậy.
Hai người nhìn nhau đắm đuối. Mùi son phấn, dầu thơm đắt tiền trộn lẫn mùi da thịt, mồ hôi cô gái làm Đức rạo rực. Mặt hắn nóng bừng. Tim đập thình thịch.

– Nước mình thay đổi nhanh quá ha. Hồi nhỏ còn ở đây, anh nhớ đâu có đẹp và nhiều nơi vui chơi như bây giờ.
Nhìn vào mắt người đẹp bằng ánh nhìn mê mệt, Đức “đá lông nheo”
– Người cũng đẹp hơn hồi trước..
– Uả, vậy anh là Việt kiều sao?

VN88

Viết một bình luận